HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 243

"Tống gia chúng ta tuy thích tôn tử, nhưng cũng không đến nỗi hạ mình

đi cưới loại phụ nữ tâm địa độc ác vào nhà," Ông nội Tống dùng gậy gõ lên
mặt sàn, "Tuổi còn trẻ, tiền đồ sáng lạng, hà cớ gì phải đi làm mẹ kế người
khác?" Mặt Trác Tinh Tinh bị những lời này làm cho đỏ bừng, ánh mắt mất
kiềm chế, bèn cúi đầu che dấu cảm xúc trong mắt, lần nữa ngẩng đầu lên,
nước mắt từng giọt từng giọt lớn như hạt đậu rơi xuống: "Bác trai, con thật
lòng yêu thương Tử Thành, hơn nữa, đây còn là đứa con đầu lòng của con,
con không nỡ bỏ nó..."

Nói rồi, Trác Tinh Tinh đứng dậy, nỗ lực kéo tay Tống Tiêu: "Tiêu Tiêu,

trước đây là dì không tốt, con cho đi một cơ hội nữa có được không?"

Tống Tiêu rụt tay lại sau lưng, nép vào người ông nội Tống.

Lão gia tử nhìn thấy động tác tránh né của Tống Tiêu, càng tức giận hơn

nữa: "Đừng chạm vào Tiêu Tiêu!" Thằng bé này trước đây từng bị tự kỉ,
không thích tiếp xúc với người khác, bị người lạ chạm vào sẽ căng thẳng
ngay.

Tống Tiêu hơi nheo mắt, y đã từng nghe dì Trần kể về thói quen của thân

thể này, mỗi khi bị người lạ chạm vào sẽ ra sức khán cự, Trác Tinh Tinh
quen Tống Tử Thành lâu như vậy, không lý nào không biết được.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ dồn dập, Tống Tiêu

đứng dậy, lách ra khỏi người Trác Tinh Tinh ra ngoài mở cửa, đứng ngoài
đó là hai mẹ con Khâu Minh Diễm.

Tống Tiêu vừa đẩy cửa ra, mẹ con hai người họ liền vọt vào.

"Trác Tinh Tinh, cô là đồ tiện nhân không biết xấu hổ!" Khâu Minh

Diễm xông tới, túm tóc Trác Tinh Tinh kéo giật ra đằng sau.

"Á--" Trác Tinh Tinh gào lên, giãy dụa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.