HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 285

Tống Tiêu chưa từng chơi bóng rổ, Ngu Đường trước tiên dạy y cách

chuyền bóng.

"Không ngờ thời buổi này rồi còn có con trai không biết chơi bóng rổ."

Trình Hân Nhiên đi tới, thấy Tống Tiêu đang vụng về chuyền bóng, nhịn
không được bật cười. Trong suy nghĩ của cô ta, Tống Tiêu chẳng qua chỉ là
một tên tuỳ tùng nhỏ bé của Ngu Đương mà thôi, một chút tâm nhãn cũng
không có. Bình thường những tên nhà giàu mới nổi nhìn thấy cô ta chạy
theo nịnh bợ còn không kịp. Chỉ có tên này là không giống ai, lần trước
giành chỗ với cô ta, lần này nhìn thấy cô ta ngay cả bắt chuyện cũng không
thèm bắt!

"Cổ tay dùng sức, cánh tay thả lỏng ra." Ngu Đường đang tràn đầy hứng

khởi giảng giải từng động tác cho Tống Tiêu, bị Trình Hân Nhiên quấy rầy
rất mất hứng, ngẩng đầu lên nhìn cô ta.

Trình Hân nhiên Thấy Ngu Đường nhìn sang, lập tức lộ ra khuôn mặt

tươi cười: "Tớ cũn muốn chơi cùng các cậu."

Trình Hân Nhiên lúc học lớp năm lần đầu tiên gặp được Ngu Đường, khi

đó Đại thiếu gia Ngu gia vừa khỏi bệnh, cả nhà mở tiệc rượu ăn mừng. Khi
đó, Ngu Đường chỉ mới mười tuổi mặc một thân âu phục, đeo chiếc nơ nhỏ
tinh xảo, hệt như tiểu vương tử bước ra từ truyện cổ tích, chính là hình mẫu
trong mơ của các bé gái lúc bấy giờ.

Sau này khi lên cấp hai, cấp ba, tất cả nam sinh được mọi người khen

đẹp trai tuấn tú đều bị Trình Hân Nhiên đem ra so sánh môt lượt với Ngu
Đường, nhưng cho tới nay vẫn chưa thấy ai hơn được hắn cả. Trình Hân
Nhiên vẫn luôn tự xưng mình là chị thanh mai trúc mã với Ngu Đường, nhờ
vậy mà thu nạp được một nhóm nữ sinh yêu thích Ngu Đường làm tuỳ tùng
cho mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.