HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 294

nghễ thiên hạ, quay người chậm rãi rời đi, "Trẫm muốn đi dạo một lát, các
ngươi theo trẫm."

Độc Cô Ám dặn dò tài xế lái xe chầm chậm, còn hắn thì bảo trì khoảng

cách năm bước chân với hoàng thượng, ẩn núp trong bóng cây, trơ mắt mà
nhìn hoàng thượng càng chạy càng nhanh.

Ven đường có tên ăn mày đang ngồi nghỉ ngơi, Ngu Đường móc ra vài tờ

tiền ném cho hắn; trên đường gặp người già đang băng qua đường, Ngu
Đường đi tới nắm tay người ta dắt qua; trên lề đường có tên đàn ông say
rượu đang đánh vợ, Ngu Đường một cước quật ngã hắn.

Dọc theo đường đi nhận được rất nhiều lời cảm ơn, hoàng đế bệ hạ mỉm

cười trả lời một câu "Không có gì."

Tài xế lái xe tốc độ còn chậm hơn rùa bò nhịn không được tăng tốc chạy

tới, hỏi Độc Cô Ám ngoài cửa sổ: "Đại thiếu gia bị làm sao vậy? Gần đây
nhà trường có giao bài tập rèn luyện "Tinh thần Lôi Phong"(*) à?"

(*): Lôi Phong là một tấm gương người tốt việc tốt rất nổi tiếng bên Tàu.

Độc Cô Ám: "..."

Xa xa thấy một thanh niên trẻ tuổi gầy gò, chạy chầm chậm hướng về

chiếc siêu xe va vào, Ngu Đường kéo cậu ta ra, nói một câu: "Không cần
cảm ơn, hôm nay trẫm cao hứng."

Người trẻ tuổi bị dìu co giật khoé miệng, nhìn chiếc xe sang trọng kia lăn

bánh rời đi, đẩy Ngu Đường ra: "Mày cao hứng cái trứng á, không thấy ông
bị người ta đụng sao?"

Ngu Đường: "...Ám Nhất."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.