Nơi này là một tiểu khu sa hoa, mỗi nhà một hộ, Tống Tiêu đối với thang
máy nháy mắt một cái là thay đổi vị trí sợ hãi than. Dì Trần kiên nhẫn
hướng dẫn Tống Tiêu cách sử dụng thang máy, giống như đang dạy cho
một đứa nhỏ cách đi đường, Tống Tiêu nghe vô cùng nghiêm túc.
Khâu Minh Diễm một bên nheo mắt lại, xem ra thằng nhóc này thật sự
mất trí nhớ, không khỏi âm thầm thở ra, đi vào cửa lớn, ánh mắt hướng về
phía thiếu nữ đang ngồi trên sô pha ra hiệu.
Phòng khách hai tầng, nhìn qua thật rộng rãi, một bộ sô pha lớn đặt ở
giữa phòng, thiếu nữ mặc chiếc váy liền áo màu hồng nhạt đang ngồi trên
đó, nhìn thấy Tống Tử Thành vào nhà liền tung tăng chạy lại, ngọt ngào gọi
một tiếng "Ba".
Tống Tử Thành đưa tay tiếp được con gái đang lao đến, cười cười, quay
đầu nói với Tống Tiêu: "Tiêu Tiêu, còn nhớ Tiểu Tranh hay không?"
Tống Tiêu giương mắt nhìn cô nhóc đang ôm cánh tay Tống Tử Thành
làm nũng, ước chừng mười ba mười bốn tuổi, mặc một bộ váy ngắn, đem
dáng người nổi bật phát dục thật tốt mà bày ra, khuôn mặt nhỏ nhắn giống
Khâu Minh Diễm bảy phần, kiều mị thước tha.
Hơi hơi nhíu mày, Đại Ngu coi như là triều đại tương đối cởi mở, đều có
lui tới với những quốc gia khác, nữ tử cũng có thể ra phố, bởi vậy đối với
cách ăn mặc của các nữ y tá trong bệnh viện Tống Tiêu vẫn có thể tiếp thu
được, nhưng đứa em gái này, thấy thế nào cũng không giống bộ dáng của
tiểu thư khuê các, làm cho y vô duyên vô cớ sinh ra vài phần không vui.
Tống Tiêu thay dép lê, chậm rãi đi đến bên người Tống Tử Thành: "Đây là
thứ nữ?"
Thứ nữ, thứ nữ... Khâu Minh Diễm mới vừa bày ra khuôn mặt tươi cười,
nhất thời lại chuyển sang vặn vẹo. Tống Tranh đang chuẩn bị nói chuyện
nhất thời ngây ngẩn cả người. Trước kia từng bị mắng là con riêng, Tống