HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 317

qua đoạn băng, nghiêm túc nói rằng: "Trong lúc quan sát không được phép
chụp hình, quay phim, xin mọi người tự giác tuân thủ."

Mọi người đều biểu thị đồng ý, lúc này bắt đầu chiếu lại hình ảnh lúc đó.

Trong màn hình, Tống Tranh đang cầm phích nước lấy nước nóng, cách cô
ta gần nhất là Phó hội trưởng, nhưng là đứng ở trước mặt cô ta. Chắn giữa
Tống Tiêu và Tống Tranh là một nam sinh cấp hai xếp hàng cũng muốn lên
thử nghiệm. Vòi nước mở ra, cánh tay Tống Tranh đột nhiên run lên một
cái, phích nước rơi trên mặt đất, trưởng phòng bảo vệ bấm nút tạm dừng,
lấy tay chỉ vào Tống Tranh trong hình: "Ở đây có thể nhìn thấy, tất cả mọi
người không hề tiếp xúc với em ấy, là bạn học này tự mình làm rơi phích
nước nóng."

Camera ghi hình được treo ở vị trí tương đối cao, không thể nhìn rõ biểu

tình của mọi người lúc đó là như thế nào, nhưng có thể thấy được tất cả
động tác của mọi người không thừa một cái, đây rõ ràng không phải tiết
mục cố ý gây thương tổn người khác. Hình ảnh tiếp tục, tất cả mọi người
đều lui về sau, chỉ có Tống Tiêu đứng ra bế Tống Tranh ra khỏi đống bừa
bộn, vì có chút cố sức nên khi đứng lên bị lảo đảo một cái, may mà có một
nam sinh cao to đỡ được.

Tư Đạt Thư chỉ cảm thấy mặt nóng hừng hực, vì bản thân vừa rồi đã hoài

nghi Tống Tiêu mà cảm thấy xấu hổ, thằng bé chính trực hiền lành như thế.
Tại sao ông chủ làm một người cha hồ đồ như vậy, có đứa con riêng lang
tâm cẩu phế đến vậy mà cũng không biết!

Xem đoạn băng xong, mặt Phó hiệu trưởng đã tối sầm lại: "Tư tiên sinh

thấy rõ rồi chứ, không phải học sinh trường chúng tôi làm, trách nhiệm lớn
như vậy chúng tôi làm sao mà gánh nổi."

"Trẻ con bị doạ sợ, chắc là nhớ nhầm rồi." Tư Đạt Thư đỏ mặt, liên tục

nói cảm ơn các vị lãnh đạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.