HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 395

"Trời ạ..." Nữ sinh trong lớp nhỏ giọng hít một ngụm khí lạnh, từ trước

đến giờ không biết tranh thuỷ mặc cũng có thể phát hoạ hình dáng một
người đẹp như thế, vẻ đẹp trong sáng không chút tì vết đó, khí chất quân tử
vô song đó, thậm chí cả tình cảm yêu thương ức chế của người đã vẽ bức
hoạ này, tất cả đều xuyên thấu qua trang giấy ố vàng, phơi bày trước mắt
mọi người.

"Tui phải xuyên qua mới được, cổ đại thiệt là nhiều mỹ nam, a a a!" Hoa

tỷ cầm lòng không được mà cảm khái.

"Tớ muốn làm hoàng đế, với lại cũng không thể tha cho Hộ bộ Thị lang

đẹp như vậy được, nhất định phải tha hắn lên giường!" Trong lớp có nam
sinh đùa giỡn nói, dẫn tới ánh mắt liếc nhìn của học sinh xung quanh.

"Bức tranh này là do trộm mộ giả đào lên từ lăng mộ Ngu Chiêu của

Cảnh Nguyên đế, trong đó còn có chân dung của Cảnh Nguyên đế được in
trong sách giáo khoa của chúng ta." Giáo viên lịch sử nói xong, chiếu chính
bản chân dung của Cảnh Nguyên đế lên màn ảnh.

Đế vương bên trong mặc triều phục minh hoàng, trên đầu mang lưu miện

thập nhị Đông Châu, khuôn mặt tuấn mĩ đến chói mắt, một đôi con người
thâm trầm, tràn đầy cơ trí cùng uy nghi của đế vương.

"Người này nhìn không giống những hoàng đế khác..." Nhóm học sinh

vội vàng mở sách giáo khoa ra so sánh, liên tục ba triều đại hoàng đế ai nấy
đều giống nhau như đúc râu rậm thịt béo, tỉ như vị hoàng đế khai quốc này,
đầu trọc da khô, nhìn lại chân dung Cảnh Nguyên đế đẹp trai đến mù mắt
này, quả thực không khoa học chút nào!

Giáo viên lịch sử đắc ý tươi cười: "Cảnh Nguyên đế lớn lên không giống

những vị hoàng đế khác là bởi vì... bức hoạ này là do Đoan Tuệ hoàng hậu
tự tay hoạ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.