HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 430

"Tiểu Ám thiếu gia, cậu không phải đi gọi hai người họ sao?" Cô giúp

việc đang quét cầu thang tò mò hỏi.

Độc Cô Ám không nói tiếng nào, đồng thời túm luôn cô ta đi xuống lầu.

Hai người đến gần buổi trưa mới rời giường, tình thần sảng khoái ra

ngoài nghịch nước.

Thừa dịp mặt trời còn chưa độc, mặc đồ bơi nhảy vào trong nước bơi

một vòng, chờ nhiệt độ nóng lên, liền che dù trên bãi cát nằm phơi nắng,
uống nước chanh.

Khi còn bé, nghỉ hè năm nào Ngu Đường cũng cùng ba mẹ đến đây nghỉ

mát, thỉnh thoảng cũng mang theo mấy người họ hàng. Hoàng đế bệ hạ đã
khôi phục trí nhớ kiếp trước nhìn những đứa trẻ ngồi xổm trên bãi cát xây
pháo đài, vô cùng ghét bỏ.

"Đường Đường, đi chơi cát với em họ đi con." Mẹ Ngu đẩy đẩy Tiểu

Ngu Đường mặc quần bơi hình con gà con.

"Ấu trĩ." Tiểu Ngu Đường hừ lạnh một tiếng, gà con trên mông khinh

thường nghểnh cao đầu.

...

Tống Tiêu uống nước chanh, mơ mơ màng màng ngủ một giấc, mở mắt

ra liền thấy hoàng đế bệ hạ ngồi xổm trên bờ cát vẫy tay với mình. Tống
Tiêu đứng dậy đi đến, lại gần mới phát hiện Ngu Đường đang ngây thơ đào
hố cát: "Ngươi qua bên kia đào đi, chúng ta đào thông đường hầm này."

Hạt cát bị nước biển xô vào bờ, ngày qua ngày bồi đắp thành một gò cát

nhỏ. Ngu Đường một bên vừa đào vừa bới, thoáng một cái đã đào ra một
đường hầm xuyên qua ngọn núi nhỏ, đặt tay bên trong rất thoải mái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.