HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 447

"Hoàng thượng, người chính là hoàng thượng..." Trong ti vi, nữ tử hoá

trang kiều diễm khả ái nước mắt như mưa nhìn nam nhân anh tuấn phi
phàm trước mặt.

"Hoàng thượng cũng là người, cũng sẽ động tâm." Nam nhân mỉm cười,

tuỳ ý thị nữ bên người thay áo gấm, cầm lấy quạt xếp gõ gõ lòng bàn tay,
chậm rãi đi tới trước mặt nữ tử, nữ tử đỏ mặt.

Sau đó liền hết một tập, nhạc cuối phim sầu triền miên bắt đầu vang lên.

Nghe đồn Hoằng Nguyên đế triều đại nhà Ngu lớn lên đặc biệt anh tuấn,

văn võ song toàn, phong lưu đa tình, so với thân ca ca phi thường chung
tình của hắn quả thực là hai thái cực. Phim truyền hình này căn cứ vào
truyền thuyết dân gian và dã sử cải biến lại, có điều chi tiết bịa đặt chiếm
đa số, sự thật hoàn toàn không phải như vậy.

Bộ phim này là dùng tiền vay của Tư bản Đại Ngư để đầu tư. Tống Tiêu

cũng xem được mấy tập, vì không thể nào tưởng tượng được hài tử tay tự
mình nuôi lớn biến thành dáng vẻ phong lưu đa tình là như thế nào. Kịch
bản tuy rằng có chút vớ vẫn, dàn dựng tuy không hoàn toàn giống với bối
cảnh Đại Ngu nhưng tỉ suất người xem lại phi thường cao.

Vấn đề là... Hiện tại bạn nhỏ Ngu Lân mới có ba tuổi, xem cố sự ái tình

sầu triền miên này sao?

Tống Tiêu cùng Ngu Đường liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có cùng suy

nghĩ mà mang theo đệ đệ lên lầu.

Ngu Lân rụt cổ, quay đầu cầu viện nhìn về phía Tống Tiêu: "Tẩu tử..."

Tống Tiêu nhìn Ngu Lân, cặp mắt to sáng lấp lánh, tai chiêu phòng thẳng

tắp vểnh lên, nhìn kiểu nào cũng thấy thật đáng yêu, nhịn không được giơ
tay, giải cứu nó khỏi vòng tay tàn bạo của huynh trưởng, ôm vào trong
ngực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.