HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 448

"Tẩu tử!" Ngu Lân ôm cổ Tống Tiêu, dùng đầu cọ cọ cổ y.

Tống Tiêu ôm khối mềm mại trong ngực, nhịn không được cong mắt

cười. Đứa bé này đời trước do một tay y nuôi dưỡng, đem sở học suốt đời
dốc túi mà dạy dỗ, chỉ hy vọng hắn có thể trở thành đế vương vĩ đại giống
như huynh trưởng của hắn, sau khi rõ ràng tâm ý của mình đối với Ngu
Cẩm Đường, càng là đem hoàng thái đệ xem như hài tử của mình mà dốc
lòng nuôi nấng.

"Ngu Lân!" Ngu Đường nhìn động tác của đệ đệ, nhất thời đen mặt, một

chiêu tóm chặt cổ tay nó, đem gia hoả cứng đờ người túm lấy, ném lên
giường nhỏ.

Cho bảo mẫu chăm sóc Ngu Lân ra ngoài trước, Ngu Đường mặt không

đổi sắc ngồi bên giường, nhìn chằm chằm đệ đệ.

Ngu Lân lộn một vòng trên giường, cấp tốc chui vào chăn, nói: "Ca ca

ngủ ngon." Rồi đóng chặt mắt lại.

"Giả bộ, tiếp tục giả bộ," Ngu Đường cười lạnh một tiếng, đưa tay túm

chặt cái tai chiêu phong của đệ đệ.

"Oa..." Ngu Lân bị ca ca nhéo đau, ngoác miệng khóc rống.

Tống Tiêu nhìn nhìn Ngu Lân, cảm thấy có gì đó không đúng, sau mới

phát hiện nó chỉ gào khan không có nước mắt, một bên khóc một bên còn
len lén liếc mắt nhìn y. Mím môi khẽ cười, giải cứu lỗ tai đệ đệ: "Tiểu Lân,
sao ngươi cũng xem ?"

Ngu Lân khụt khịt mũi: "Nhìn đẹp."

"Ngươi thật sự tuyển bảy mươi hai phi tử sao? Trước đây ta dạy ngươi

thế nào?" Tống Tiêu trầm mặt xuống, trừng Ngu Lân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.