"Không tốt lắm," Ngu Đường dựa vào đầu giường đọc sách, thần sắc có
chút nghiêm nghị. Bên Mĩ tình hình gia tộc rất phức tạp, khiến hắn có một
loại ảo giác trở lại hoàng cung khi còn nhỏ, muốn đưa Tống Tiêu qua đó,
hắn phải làm thật tốt chuẩn bị.
Nói rồi, Ngu Đường giơ tay cầm điện thoại trên đầu giường, gọi điện
sang phòng đệ đệ. Bảo mẫu bên đó nhận điện thoại, nói Nhị thiếu gia đã
ngủ.
"Sáng mai không cho phép nó ra ngoài, ở phòng khách chờ tôi." Ngu
Đường nói một câu như vậy rồi cúp máy.
"Hắn không muốn thừa nhận, ngươi khổ bức hắn làm gì?" Tống Tiêu
cười, khiến đế vương huy hoàng một đời về chầu tổ tiên, đột nhiên biến
thành tiểu anh nhi ở trước mặt ca ca mặc tả lót, đổi lại là ai cũng không
muốn thừa nhận mình có ký ức.
Ngu Đường giương mắt, không nói lời nào nhìn Tống Tiêu. Trầm mặc
trong chốc lát, cầm sách trong tay nhét vào tay Tống Tiêu, Ngu Đường chỉ
vào một đoạn trong đó: "Đọc."
"Hửm?" Tống Tiêu chớp mắt mấy cái cúi đầu nhìn.
Quyển sách này y rất quen thuộc, chính là quyển , có điều là cuốn trong
thư phòng Ngu Đường tương đối dày, bên trong có vài nội dung chưa từng
thấy trong sách đã xuất bản. Ngu Đường bảo y đọc một đoạn văn, chính là
đoạn độc thoại của Đoan Tuệ hoàng hậu trước khi tự sát.
"Thế nào? Muốn làm trái khế ước?" Ngu Đường thả lỏng thân thể tựa
vào đầu giường, mắt lạnh nhìn y, "Điều thứ 87, bên Giáp có quyền sai bên
Ất đọc tấu chương, thư tịch, bên Ất không được phép cãi lời, còn phải đồng
thời cung cấp dịch vụ xoa bóp."