có viết, thời điểm tốt nghiệp là cơ hội tốt nhất để thăng hoa tình cảm, có
thể dựa vào đọc cái tiểu thuyết ngôn tình và vân vân, buộc người yêu đem
lời yêu thương nói ra khỏi miệng.
Tống Tiêu giật giật khoé miệng, bắt đầu đọc: "Ta từ năm mười bảy tuổi
sơ ngộ, liền ái mộ ngươi, mỗi ngày lên triều đều phải liếc mắt nhìn ngươi
một cái, phần tâm này liền hãm sâu một phần, hiện tại, đã không thể tự
kiềm chế. Gả cho ngươi, là chuyện hạnh phúc nhất cả đời này của ta.
Nhưng ngươi cứ như vậy mà ra đi, sao ngươi có thể như vậy... bỏ lại một
mình ta..."
Tống Tiêu đọc mà mặt đỏ tới tận mang tai, lời nói thẳng thắng như vậy,
sao y có thể nói ra khỏi miệng?
Ngu Đường vui vẻ rung đùi, một bên nghe đến thoả mãn, một bên trong
lòng khổ sở, tiểu trạng nguyên của hắn, làm sao có khả năng mười bảy tuổi
liền thích hắn? Thậm chí mãi đến khi bị hắn cường thú tiến cung, Tống
Tiêu đối với hắn cũng chưa chắc có nhiều yêu thích.
"Cẩm Đường, chờ ta trên cầu Nại Hà, thượng cung Bích Lạc hạ Hoàng
Tuyền, ta nhất định sẽ tìm được ngươi, ta chưa từng nói cho ngươi biết...
Ta, ta thích ngươi, rất thích rất thích ngươi..." Tống Tiêu khép sách lại,
khuôn mặt triệt để đỏ bừng.
Ngu Đường nhìn y, chậm rãi giơ tay lấy lại sách, bật cười một tiếng:
"Sách này viết thật vớ vẫn."
Tống Tiêu giương mắt nhìn hắn, rõ ràng đang cười nhưng trong mắt lại
tràn ngập khổ sở, đột nhiên hiểu rõ nguyên nhân Ngu Đường không nên ép
đệ đệ mở miệng. Khẽ cười: "Phải, thật vớ vẫn, ta làm sao có thể bởi vì thích
ngươi mà cắt cổ."
"Đủ rồi!" Ngu Đường quát bảo y ngưng lại, hắn đã biết đáp án này rất
tàn nhẫn, trong lòng ngóng trông đệ đệ có thể cho hắn một đáp án khác,