HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 465

đầu tiên biết lưỡng tình tương duyệt tương hợp lại có thể tuyệt vời như vậy,
cũng không trách hoàng thượng cười ngu đến vậy.

"Có đau không?" Ngu Đường nhẹ nhàng vuốt ve chỗ nào đó đã bị sử

dụng quá độ, nhẹ giọng hỏi.

"Ừ..." Tống Tiêu hàm hồ đáp một tiếng, vùi đầu vào chăn, nhắm mắt lại

còn muốn tiếp tục ngủ.

Ngu Đường thấy y còn buồn ngủ, biết đêm qua y đã rất mệt mỏi vì vậy

không quấy rầy y nữa, ôm người vào lòng, chờ hô hấp của y đều đều, lúc
này mới đứng dậy, chỉnh nhiệt độ điều hoà cao lên một chút, vào phòng
tắm rửa mặt thay quần áo, quay người ra khỏi phòng.

Ba mẹ không ở nhà, muội muội thức dậy từ sớm đang ở trong phòng

khách nhỏ chơi đàn dương cầm, tiếng đàn du dương vang vọng trong phòng
khách.

"Đại thiếu gia, bây giờ ăn điểm tâm chưa?" Quản gia thấy Ngu Đường

xuống lầu, liền cười hỏi.

"Chuẩn bị phần hai người, bưng lên phòng của tôi," Ngu Đường nghĩ

nghĩ, lại bổ sung thêm một câu. "Làm chút đồ thanh đạm dễ tiêu hoá."

"Dạ." Quản gia mỉm cười đi vào nhà bếp.

Ngu Đường bưng chén trà nóng, nhấp một ngụm, nhìn xung quanh

không thấy bóng dáng đệ đệ, hỏi mới biết tên kia còn đang nằm trong
phòng ngủ nướng. Đặt chén trà xuống, quay người lên lầu, rẽ vào phòng
ngủ của đệ đệ.

Phòng của Ngu Lân được bày trí theo phong cách hải dương, chiếc

giường trẻ em hình dáng bọt biển, bên trên đùn lên một khối nho nhỏ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.