HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 467

không thể không có hoàng huynh, đệ đệ có lỗi, không bảo vệ được tẩu tử,
chỉ có thể đem hai người hợp táng lấy công chuộc tội!"

Ngu Lân nói xong, mở trừng mắt nhìn Ngu Đường, lần thứ hai cảm thấy

mình cây ngay không sợ chết đứng. Nhớ năm đó hắn mới mười lăm tuổi, ca
ca tẩu tử đều chết hết, lưu lại một đám năng thần cường tướng lúc nào cũng
như hổ rình mồi, nếu không phải hắn anh minh thần võ (=.=), thủ đoạn trác
tuyệt, làm sao có được Cảnh Hoằng Thịnh Thế lưu truyền sử sách đến tận
ngày nay?

"Hừ." Ngu Đường đúng là đến tìm đệ đệ để xác nhận, biết được Tống

Tiêu đúng là sau khi xem xong chiếu thư mới tự sát, đắc ý hừ một tiếng,
buông lỗ tai đệ đệ ra, "Tạm thời tha cho ngươi, sau này ta lại tính sổ tiếp."

Ngu Lân ôm lỗ tai xoa xoa, tò mò đi chân trần xuống giường, ló đầu qua

khe cửa quan sát huynh trưởng đi làm cái gì. Đúng như dự đoán, Ngu
Đường mới vừa rồi còn bá khí trác tuyệt bắt nạt đệ đệ đón lấy điểm tâm từ
nữ giúp việc đưa lên, trên đầu nổi lên bong bóng màu hồng phấn mở cửa
tiến vào phòng, mơ hồ còn nghe được mấy tiếng "Dậy ăn một chút rồi ngủ
tiếp."

Chà chà cái mông đã nổi lên một tầng da gà, Ngu Lân chạy ù về giường

chui vào chăn, xem ra hai người kia đã không còn vấn đề gì rồi, có Tống
Tiêu ở đây, bản thân hắn đã có thể bình an lớn lên rồi... nhỉ?

Thân tâm đều hoà làm một, giữa hai người đã không có gì ngăn cách,

dính nhau không rời mà ở lại nhà Ngu Đường chơi một tuần lễ.

Ngu Miêu ngồi trên xích đu, cùng đệ đệ mỗi người ôm một ly kem, yên

lặng nhìn hai người đối diện. Đại ca nhà mình thật ấu trĩ, rõ ràng bản thân
cũng có lại muốn đi ăn đồ trong tay Tống Tiêu.

"Tình cảm của hai người họ thật tốt." Ngu Miêu nhỏ giọng thì thầm bên

tai đệ đệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.