HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 47

Lúc nãy trên đường đi Tư Đạt Thư đã dạy hắn khi gặp bạn cùng lớp phải
chào hỏi như vậy mới có thể cùng người ta trở thành bạn tốt được.

Đôi đồng tử đen láy của đối phương chợt co rút, môi mỏng mím thành

một đường.

"Tớ là Lưu Lộ, cậu tên Tống Tiêu phải không?" Bên tai truyền đến một

giọng nữ khoan khoái, Tống Tiêu quay đầu qua, nhìn thấy nữ sinh ngồi
trước y xoay lại nhìn mình cười hì hì. Nữ sinh này bề ngoài trông rất đáng
yêu, nhất là lúc cười rộ lên còn có thể nhìn thấy hai lúm đồng tiền xinh xinh
trên má cô nàng.

"Tui là Tiền Gia Huy," Nam sinh ngồi cùng bàn Lưu Lộ cũng xúm lại

góp vui, "Người anh em, tên của cậu nghe quen ghê, he he, chúc mừng cậu
trở thành bạn cùng bàn với lớp trưởng nho..."

Tiền Gia Huy đang nói chuyện như sáo đột nhiên im bặt, cánh tay vừa

vươn ra cũng lật đật rụt về trên miệng làm động tác kéo khóa.

"Ngu Đường," Lớp trưởng đại nhân thu hồi ánh mắt hình viên đạn trên

người Tiền Gia Huy về, chậm rãi chuyển sang, tiếp tục nhìn Tống Tiêu,
"Tớ tên Ngu Đường." Thanh âm của hắn trầm thấp dễ nghe, còn mang theo
vài phần trong trẻo đặc hữu của thiếu niên.

Bày tay đặt dưới gầm bàn của Tống Tiêu đột nhiên xiết chặt lại, sắc mặt

không có nửa điểm biến đổi, cong cong ánh mắt nói với Ngu Đường: "Rất
vui được biết cậu."

Ngu Đường nhìn chằm chằm Tống Tiêu trong chốc lát, từ trong lỗ mũi

khẽ "Ừm" một tiếng rồi không nói gì nữa, cánh tay gác hờ trên bàn, hai
ngón tay gõ nhẹ lên bàn từng cái từng cái một.

Đây là thói quen của Cảnh Nguyên đế khi suy nghĩ về việc nào đó, hai

ngón tay gác trên long ỷ vô thức gõ nhịp. Tống Tiêu nhìn hai ngón tay thon

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.