HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 474

trai. Hắn ở bên Mĩ không có nhiều người quen, quen biết nhất chỉ có đối tác
trước đây của hắn - Tiêu Chính Khanh.

Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, trí nhớ lúc trước đã khôi phục, y nhớ hình

như có một người như vậy, là chú mà khi Tống Tiêu còn bé thường đến nhà
y làm khách. Có điều hai năm gần đây không nghe Tống Tử Thành nhắc tới
người đó lần nào.

"Tống Tiêu, đi thôi!" Các bạn học xếp hàng ngay cửa kiểm an gọi y.

Tống Tiêu chào tạm biệt phụ thân, các chú các dì rồi kéo hành lý đi theo.

"Nhà cậu đông thật đấy." Đi cùng đều là bạn cùng lớp với Tống Tiêu,

người đang mở miệng nói chuyện là trạng nguyên Khoa học - Tự nhiên đến
từ tỉnh B, tên là Cao Áo.

Toàn bộ lớp tổng cộng hơn hai mươi người, trong đó được tới Harvard

chỉ có không tới mười người, số còn lại vì không qua được bài kiểm tra
tiếng Anh nên phải ở lại.

Cao Áo này muốn đi Harvard học Y, vì vậy cũng cùng đường với Tống

Tiêu. Các bạn học khác cũng có phụ huynh đưa tiễn nhưng không có ai lực
lượng hoành tráng như nhà Tống Tiêu, một đám mang kính râm, vừa nhin
đã biết là đại minh tinh.

"Toàn là đồng nghiệp của ba tớ." Tống Tiêu thuận miệng đáp một tiếng.

Cao Áo nhìn bóng lưng Tống Tiêu, hừ một tiếng.

Mặc dù đã học chung một tháng nhưng học sinh trong lớp vẫn chưa toàn

toàn thân thiết với nhau. Người nào cũng rất thanh cao, không có chuyện gì
sẽ không chủ động đến bắt chuyện, Tống Tiêu cảm thấy bầu không khí lúc
này có chút xấu hổ, trong lúc chờ máy bay hạ cánh cùng mọi người tuỳ ý
trò chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.