HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 520

Đến Mĩ lâu như vậy, hai người còn chưa chính thức hẹn hò được một lần,

nói chi là ngủ chung giường. Ngu Đường vốn dĩ dự định trở về ôm bà xã
ngủ một giấc, cuối cùng khi ôm người vào trong lòng rồi, lại không còn
tâm tình muốn ngủ nữa.

Tống Tiêu bị hắn dày vò cả đêm cho đến khi trời tản sáng, mệt đến nổi

không muốn nhúc nhích, đành mang một thân dấp dính chìm vào giấc ngủ.
Ngu Đường sợ y sinh bệnh, liền lấy khăn ấm lau chùi sơ qua cho y.

Hai người ngủ thẳng đến giữa trưa mới miễn cưỡng tỉnh lại, nghe thấy

một chập tiếng gõ cửa có quy luật.

Ngu Đường vùi đầu vào chăn, không buồn để ý đến. Tống Tiêu bị đánh

thức, ngồi dậy chuẩn bị ra mở cửa, thắt lưng đột nhiên mềm nhũn, ngã trở
về giường.

"Chậm một chút." Ngu Đường đỡ được y, lôi người vào trong chăn, bảo

y ngủ tiếp, tự hắn ra mở cửa.

"Hoàng thượng vạn phúc kim an." Ngoài cửa, Tào quản gia mặc Âu

phục, đeo nơ, một tay để trước ngực, ưu nhã cúi chào.

Ngu Đường không khỏi cau mày: "Sao ngươi lại đến đây?" Vừa nói vừa

cho Tào quản gia tiến vào. Mặc dù là đang ở Mĩ, nhưng Los Angeles có rất
nhiều Hoa kiều, không chừng có người nghe hiểu khẳng định sẽ cho rằng
bọn hắn bị thần kinh.

Tào quản gia vào nhà, bắt đầu thu thập quần áo nhàu nát vứt tán loạn trên

sàn nhà bỏ vào sọt đồ. Chờ khi Tống Tiêu ngồi dậy liền dâng trà nóng đã
chuẩn bị sẵn lên cho y.

Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, nhìn hoàng thượng đã bò lại trên giường,

sau đó quay sang nhìn đại thúc đẹp trai đang dâng trà trước mắt mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.