dùng e-mail, nhân tiện còn thăm dò y có liên lạc với bạn bè nào hay không.
Nếu như y nói, đúng vậy, ta có tán gẫu bằng Chim Cánh Cụt (*) với người
này người này nè, đảm bảo sẽ bị hắn trừng phạt rất thảm.
Ngu Đường ngây ra, sau đó bật cười, đẩy Tống Tiêu ngã ra giường kế đó
đè lên: "Người như vầy gọi là giấu đầu lòi đuôi."
Tống Tiêu lừ mắt nhìn hắn, dùng sức đẩy hắn ra, tiếp tục nghiên cứu tờ
giấy.
Ngu Đường lại đeo bám không tha cưỡi lên trên người y: "Nói, bình
thường liên lạc với ai? Sao trẫm lại thấy bạn cùng phòng của ngươi còn
nắm rõ hành tung của ngươi hơn cả trẫm?"
"Ta còn chưa hỏi ngươi, cái cô Carmela đó là ai đâu?" Tống Tiêu đè hai
tay của hắn, giãy dụa không thoát, đành đè ngược lại hắn.
"Không nghe ta gọi cô họ à?" Ngu Đường không mấy bận tâm mà đáp,
"Đó là em họ chú Chín, trong nhà làm về dầu mỏ."
"Thiếu gia, sữa bò của cậu đây." Dì giúp việc đẩy cửa tiến vào đặt sữa bò
lên bàn, ngẩng đầu lên phát hiện tư thế bất nhã của hai người, lập tức ngây
dại.
Ngu Đường lạnh mặt, thả Tống Tiêu ra, bước xuống giường: "Tôi đã nói,
không được tự ý vào phòng của tôi."
"Ơ, xin lỗi." Dì giúp việc lúc này mới phục hồi tinh thần, lập tức cúi đầu
xin lỗi.
Độc Cô Ám xuất hiện kéo dì giúp việc ra ngoài. Chờ Tống Tiêu uống
cạn cốc sữa bò mới tiến vào, quỳ một gối xuống trước mặt Ngu Đường: