Đối với Cao Áo mà nói, đây đúng là một cách kiếm tiền rất tốt, thế
nhưng bây giờ Tống Tiêu đã dọn ra khỏi ký túc xá, tin tức hắn có thể nhận
được ngày càng ít, mỗi ngày nói tới nói tui chỉ có mấy câu đó, đối phương
bắt đầu thấy không hài lòng. Cao Áo vốn dĩ cũng sắp hết kiên nhẫn đối với
công việc này, hắn chỉ muốn toàn tâm toàn ý học tập, hôm nay cuối cùng
cũng nhận được học bổng, hắn không muốn tiếp tục làm công việc này nữa.
"Ừm, đại khái là người muốn trở thành mẹ kế của tôi." Tống Tiêu cười
lạnh một tiếng, ở trong nước y vẫn là một học sinh cấp ba, có thể đắc tội
được mấy người người? Tống Tử Thành ngày ngày nào cũng liên lạc, tất
nhiên làm ra loại chuyện nhàm chán này, như vậy, người tự xưng là mẹ của
y, chỉ có thể là Khâu Minh Diễm.
Sau khi trải qua giám định, xác thực phanh chiếc xe đó đúng là đã xảy ra
vấn đề, hơn nữa lại không có chứng cứ chứng minh hắn muốn đụng Tống
Tiêu, vì vậy cảnh sát chính thức liệt vụ này vào loại sự cố ngoài ý muốn.
Bởi vì không có xảy ra thương vong, cảnh sát cũng mắt nhắm mắt mở
cho qua.
Tên người da trắng cường tráng kia thấy có có việc gì, bèn dự định rời
khỏi, bị Ngu Đường ngăn lại: "Em trai tôi làm anh gãy tay, để lại tài khoản
cho tôi, tôi hi vọng có thể bồi thường cho anh một ít."
"Hả..." Người kia do dự một lúc, suy nghĩ xong cuối cùng vẫn viết lại
một số tài khoản, hừ lạnh một tiếng, "Xem như mày thức thời."
Ngu Đường cầm mảnh giấy giao cho Độc Cô Ám, mắt lạnh nhìn hắn ta
đi ra khỏi cục cảnh sát.
Trên đường trở về, Tống Tiêu không đi cùng mọi người mà ngồi trên xe
Ngu Đường.