Trên giường Tống Tiêu đang khẽ cau mày nghe điện thoại, thấy Ngu
Dường đi vào cũng không có phản ứng. Ngu Đường hừ một tiếng đặt sữa
bò lên trên đầu giường, đặt mông ngồi xuống giường, đem Tống Tiêu đang
cầm điện thoại ôm vào trong ngực.
Tống Tiêu cũng không phản khán, cựa mình, tìm một tư thế thoải mái
dựa vào người hắn.
Ngu Đường ngừng thở, nhìn người trong lòng giống như mèo con vừa
mới tỉnh ngủ, lười biếng cọ cọ vào người hắn, tìm một vị trí thoải mái dựa
vào.
"Anh nói, cô ta đi vào trường nghệ thuật?" Tống Tiêu mím môi, "Có ai
tiếp xúc với cô ta không?"
Bên kia thám tử báo cáo Bạch Tình không hề vào ký túc xá Harvard, mà
là đi vào một ngôi trường nghệ thuật gần đó. Ngôi trường này chỉ là một
trường đại học nhỏ, cấp bậc so với Harvard chênh lệch mười vạn tám nghìn
dặm.
"Cô ta có gọi điện thoại, nhưng lại nói tiếng Trung, tôi không hiểu những
gì cô ta nói," Thám tử tư là người Mĩ, đương nhiên không hiểu được tiếng
Trung, "Có điều tôi đã ghi âm lại, cậu trả nốt phần thù lao còn lại, đoạn ghi
âm sẽ được gửi đến hòm thư của cậu ngay lập tức."
Tống Tiêu bĩu môi, cúp điện thoại. Người Mĩ yêu tiền như vậy, mặc dù
học Toán không giỏi nhưng tiền một xu cũng không quên.
Một cốc sữa bò nóng hổi đưa đến bên mép, Tống Tiêu liền há miệng
uống một hớp, ngửa đầu nhìn hoàng đế bệ hạ đột nhiên xuất hiện, vừa rồi
chuyên chú nghe điện thoại, Ngu Đường làm cái gì Tống Tiêu cũng không
để ý.