HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 616

Theo như lời Bạch Tình, cô ta là vì sợ bị Tống Tiêu xem thường mình

cho nên mới lừa y, nhưng chuyện đến Đại học Harvard nghe giảng là có
thật. Cô ta muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình thi được học bổng, sau
đó chuyển đến đại học Harvard danh tiếng.

Tống Tiêu thiếu kiên nhẫn nghe cô ta nói nhảm, trực tiếp hỏi: "Buổi tối

hôm đó cô đi quán rượu làm gì?"

"Tớ..." Bạch Tình cúi đầu, tựa hồ có chút thẹn thùng. Vốn dĩ, động tác

này xuất phát từ một cô gái xinh đẹp trắng trẻo, sẽ rất hấp dẫn người khác,
nhưng Bạch Tình bây giờ, ba ngày ba đêm ở đồn công an, tóc tai bù xù,
mặt mày xanh xao, làm thế nào cũng không nhìn ra được chút ửng đỏ.

Tống Tiêu tiếp tục: "Cô bị người ta lừa đến, có phải không?" Y không

muốn nghe những lời đại loại như "Chỉ muốn uống một chén rượu với cậu"
gì gì đó. Hoàng đế bệ hạ còn đang đứng đây đây này.

"Hả? Đúng, tớ bị người ta lừa đến." Bạch Tình ngẩn ra, rồi lật đật phụ

hoạ.

"Cô thật khờ," Tống Tiêu thở dài, "Làm sao bây giờ? Tội danh ma tuý

này của cô, tiền bảo lãnh lên tới ba mươi ngàn đô. Tôi mới cho hắn mượn
tiền, bây giờ không có nhiều tiền như vậy cho cô mượn." Nói đoạn chỉ chỉ
Ngu Đường, tỏ ý tiền của mình đều cho cái tên này mượn.

Ngu Đường lập tức bày ra bộ mặt như nhìn thấy chủ nợ.

Bạh Tình trợn tròn mắt, cứ ngỡ rằng quý công tử này đến để cứu mình,

làm nửa ngày thì ra là tới xem náo nhiệt.

"Người nhà cô đâu? Nói bọn họ gửi tiền qua đây, tôi trước tiên nộp cho

cục cảnh sát một ngàn đô, kéo dài thêm chút thời gian." Tống Tiêu vô cùng
trượng nghĩa mà nói, sau nó kéo Ngu Đường ra ngoài đóng tiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.