Ngu Từ rũ mắt, che lấp tinh quang trong mắt: "Nếu gia chủ biết cậu thích
con trai, vị trí kia, cậu cũng đừng nghĩ tới nữa."
"Bây giờ biết đương nhiên sẽ có vấn đề, sau này, tôi sẽ khiến ông ấy từ
từ tiếp nhận," Ngu Đường nhấp một ngụm trà, móc trong túi ra một tờ giấy,
đưa cho Ngu Từ, "Anh xem cái này đi."
Ngu Từ nhận lấy, không nhanh không chậm mở ra, chậm rãi nhìn lướt
qua nội dung bên trong, âm thanh dần lạnh xuống: "Làm sao cậu biết?"
Ngu Đường cười mà không nói.
Người này thân thể ốm yếu, ở trong gia tộc thoạt nhìn cũng không quá
nổi bật, nhưng gia chủ lại cho hắn điều hành việc làm ăn ở đây, chỉ vì hắn
là người ác độc nhất, không từ thủ đoạn nhất trong gia tộc.
Người như thế chỉ có thể giao hảo, không thể đối địch. Khi còn bé lần
đầu tiên gặp mặt, hai người cũng có chút liên lạc với nhau, có điều cũng chỉ
hời hợt qua lại. Gần đây thông qua nơi Đại tướng quân lấy được một tin tức
liên quan đến Ngu Từ, cho hắn một cơ hội nói chuyện hợp tác với Ngu Từ.
...
Tống Tiêu về khách sạn, ở trong phòng nhàm chán không có việc gì làm
bèn đổi mấy đồng tiền xu xuống lầu chơi máy đánh bạc.
Slot Machine chỉ có ba chiếc, đều đã ngồi đủ người, Tống Tiêu bèn đứng
bên cạnh xem người khác chơi.
"Ba cái, ba cái, ba cái! Mẹ nó, lại thua rồi!" Một người đàn ông râu quai
nón thân hình vạm vỡ thua sạch tiền xu trong tay, tức giận đá chiếc máy
đánh bạc, lưu luyến đứng dậy.