HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 693

Tống Tiêu khẽ cau mày, là kẻ nào muốn bắt cóc y? Người hận y nhất

chính là Khâu Minh Diễm, nhưng cô ta không đủ khả năng thuê bọn người
này. Y chỉ là con trai chủ một công ty giải trí, bọn người này hung ác như
vậy, tuyệt đối không đơn giản chỉ muốn nhằm vào nhà y. Như vậy chỉ còn
một khả năng, người nọ muốn nhắm về phía nhà họ Ngu, hay nói đúng hơn
là nhằm vào Ngu Đường...

Lần này cho dù thương pháp Ngu Đường có điêu luyện đến đâu đi chăng

nữa cũng không thắng được vũ khí hiện đại.

"Đoàng---" Viên đạn bắn xuống mặt đất, tiếng vang rất lớn.

Ngu Đường lăn một vòng trên đất tránh được phát súng, nhưng đồng thời

cũng mất đi thời cơ tốt để chế ngự tên cướp, tên phía sau thừa dịp tung cú
đánh lén.

Cú đạp đó rất mạnh, Ngu Đường chỉ kêu lên một tiếng, cả người gần như

tê dại, gã mặt sẹo lập tức chớp lấy thời cơ, nhắm thẳng mục tiêu.

"Không..." Tống Tiêu dùng sức giãy ra khỏi tên đàn em đang kiềm chế y,

lao thẳng về phía gã mặt sẹo, làm lệch quỹ đạo viên đạn.

Gã mặt sẹo nhìn tên đàn em bị mình bắn trúng, kêu lên thảm thiết.

Ngu Đường đứng dậy đánh vào đầu tên vừa trúng đạn, khiến hắn mất đi

ý thức. Ngu Đường dùng chân quét ngang tên đàn em xấu số bên cạnh rồi
đoạt lấy súng của hắn, tiếng đấm đá vang lên thình thịch.

"Khốn kiếp!" Gã mặt sẹo cho Tống Tiêu một bạt tay, túm tóc y kéo lên,

đồng thời kề dao lên cổ y, lôi đến trước chiếc xe đa dụng: "Thằng ranh con!
Dừng tay lại cho tao!"

Ngu Đường quay lại, thấy Tống Tiêu đang bị tên mặt sẹo khống chế,

khoé miệng rướm máu, hai mắt lập tức đỏ lên: "Thả cậu ta ra!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.