HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 703

Tống Tiêu cùng Ngu Đường trao đổi ánh mắt, cầm lấy một mảnh vải lớn,

đem những đồ vật nào trong phòng có thể dùng được đều gom lại hết, thuần
tay cầm luôn cả cái bật lửa, bao thuốc lá cùng di động của mặt sẹo.

Ngu Đường đem súng cất vào bao, dắt bên người, đem tấm vải lớn buộc

ở bên người, hướng cửa sổ mà nhảy ra ngoài.

"Ai..." trong bóng đêm, một tên đang đi tiểu ở cạnh gốc cây, giật mình

quay đầu lại đã bị Ngu Đường bẻ ngoéo cổ.

Xác định không có người, Ngu Đường nhìn lên phía cửa sổ, giang hai tay

ra, ý bảo Tống Tiêu mau nhảy xuống.

Tống Tiêu không lo sợ gì mà nhảy xuống, Ngu Đường vững vàng đỡ

được, hai người không nói với nhau câu nào mà cùng nhau chạy về phía
khu rừng.

Trong núi không có ánh sáng, tối đen như mực, đưa tay ra trước cũng

chẳng thấy được năm ngón, mò mẫm dò đường cũng chỉ nhờ tí chút ánh
trăng xuyên qua kẽ lá.

Ngu Đường một tay cầm dao, một tay kéo Tống Tiêu đi, bởi vì nhìn

không rõ đường nên cứ từ các bụi cây mà mở đường đi tới.

"Nơi này là rừng mưa nhiệt đới, trong bụi cây không biết chừng có rắn

độc". Tống Tiêu có vẻ lắng, ý bảo hoàng thượng cứ chờ đã, lôi từ trong ba
lô ra một tấm vải dày, ngồi xổm xuống, buộc vào chân cho Ngu Đường.

"Được rồi." Ngu Đường hiểu ý, đem tấn vải cuốn hai ba vòng xung

quanh chân, làm cũng thật mau lẹ. Ngày xưa, lúc đi hành quân vẫn thường
xuyên làm như vậy.

Trên đùi cũng được cuốn chặt, làm như vậy đi lại cong có phần êm chân.

Ngu Đường nhìn xa xa về phía kho hàng, đèn đã được bật sáng, bọn cướp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.