HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 705

Ngu Đường nhìn thoáng qua dãy số kia, cầm điện thoại lên bấm nghe, "

Ừ" một tiếng.

" Lát nữa ta sẽ chuyển tiền qua cho ngươi, mau chóng thả Ngu Đường ra

cho ta", điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc. Ngu
Đường hơi nheo mắt, không nói chuyện, nghe người nọ nói tiếp... "Thả
người trước, tốt nhất ở trước mặt hắn mà tra tấn tên tình nhân của hắn một
chút, rồi sau đó chuyển địa điểm đi, đến Brazil, ta sẽ làm thủ tục nhập cảnh
cho các người. "

Ánh mắt Ngu Đường ngày càng phức tạp, giọng người này sao lại không

nhớ được cơ chứ ? Chính là bác hai của hắn. Chờ cho bên kia nói xong iền
tắt điện thoại, tháo pin, ném lại vào bao.

" Grừ..." tiếng dã thú ở đâu truyền đến, Tống Tiêu quay đầu lại, chỉ nhìn

thấy ánh trăng mờ ảo cùng với một đôi mắt u quang, không khỏi khiếp sợ.

" Là một con báo." Ngu Đương giữ Tống Tiêu không cho cử động, đây

là động vật thuộc họ mèo, chỉ cần khẽ động một chút, chắc chắn nó sẽ lao
qua đây.

Chằm chằm nhìn về phía con báo, bởi trời còn đang tối đen, nhìn không

rõ gì cả, chỉ có thể nhìn chằm chằm về phía đôi mắt kia, Ngu Đường tháo
ba lô trên người xuống, đeo qua lưng Tống Tiêu, sau đó cõng cậu lên, tay
bắt lấy một cành cây, đu người nhảy xuống.

"Grừ..." con báo gầm nhẹ, chạy nhanh qua, Ngu Đường hướng người

nhảy qua một ngọn cây bên dưới.

"Nhìn bên kia kìa !" phía xa truyền đến thanh âm của bọn cướp, con báo

cũng hướng về phía ngọn cây mà nhảy xuống.

Tống Tiêu ghé sát vào lưng Ngu Đường, chậm dãi thở ra, nhìn về phía

kia, là ánh sáng từ đèn pin của bọn cướp, "Chúng ta phải làm sao đây ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.