HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 706

Bọn cướp dường như đối với địa hình nơi đây khá là quen thuộc, nhanh

như vậy mà đã tìm được đến chỗ bọn họ.

"Phải đi vào chỗ bụi cây kia." Ngu Đường nhíu mày, bọn họ vừa đi vừa

dọn đường, phạt đi từng chút của bụi cây, quả thật bên kia là là đường
chính. Ngu Đường bảo Tống Tiêu úp sát vào lưng mình, bẻ đi một cành cây
lớn, ánh trăng liền lập tức dọi vào.

Tính toán một chút quỹ đạo nhảy, Ngu Đường cọ cọ vào mặt hoàng hậu

đang nằm trên vai mình nột chút, đột nhiên nhảy qua, cành cây cứ như vậy
mà cũng đung đưa.

Tống Tiêu mở toa hai mắt nhìn, không ngờ được ký thuật khinh công của

hoàng thượng nhà mình đến giờ vẫn còn.

Không nhìn rõ đường, Ngu Đường nhảy xuống chỗ lùm cây, có chút

không giữ được thăng bằng, nhưn rất nhanh chóng bám vào một cành cây
khác, đu người, nhảy qua một thân cây khác.

"Hô..." Ngu đường hít một hơi sâu, ngồi trên cây, lấy hơi, rồi lại tiếp tục.

Chạy trốn kiểu này kéo dài đến tận nửa đêm, cứ vậy mà chạy đến giữa

rừng, lúc này bọ cướp cũng không còn đuổi theo bọn họ được nữa, nhìn
thấy không còn chút ánh sáng nào nữa Ngu Đường mới nhẹ nhàng thở ra,
tìm một gốc cây lớn mà ngồi xuống.

Tống Tiêu từ trên người Ngu Đường trèo xuống, Ngồi xuống bên cạnh,

ôm lấy hoàng thượng đang há mồm thở dốc của hắn.

Ngu Đường hiện tại đúng là đang mệt muốn chết rồi, cả đời này, khinh

công của hắn chỉ là học qua qua chút, vừa rồi có thể siêu quần như vậy
cũng chỉ là cố hết sức mà chạy thôi, cõng Tống Tiêu chạy lâu như vậy, hiện
tại nói cũng chẳng ra hơi, chỉ dựa vào ngực Tống Tiêu nghỉ một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.