HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 707

Tống Tiêu bóp bóp đôi chân mệt mỏi kia, lưng dựa vào thân cây, từ phía

sau ôm hoàng thượng nhà mình, vuốt vuốt sống lưng, lấy ra từ ba lô một
bình nước, đem đén cho hắn uống.

Không khí giữa đêm trên núi thường rất lạnh, bây giờ lại đang là mùa

thu, nhưng đây lại là vùng nhiệt đới, cũng coi như là không đến nỗi nào.

Ngu đường vẫn còn đang thở không ra hơi, cựa cựa một chút, vẫn lưu

luyến tựa vào ngực Tống Tiêu, đem tay vòng qua eo cậu, "Có đói không?"

"Không đâu..." Tống Tiêu nhấp nhấp môi, nói thật thì cũng có chút đoi

đói, bị bắt từ sáng, đến giờ đã nửa đêm, hai người cái gì cũng chưa ăn, đã
thế còn chạy lâu như vậy.

Đem ba lô mở ra, hai người lùng sục hồi lâu, chẳng có cái gì ăn được, chỉ

có một.... và một lon cà phê.

Ngu Đường mở lon cà phê ra đưa cho Tống Tiêu, "Ít nhiều gì trong đây

cũng có chút đường, chờ trời sáng một chút, chúng ta sẽ đi tìm đồ ăn."

Tống Tiêu nhận lấy, đưa lon cà phê lên miệng uống, cảm thấy vị ngọt

của cà phê kèm theo vị chua sót đang chảy trong cổ họng mình, Ngu
Đường cũng ăn....., thay đổi vị trid một chút, chính mình dựa vào thân cây,
đem người kia ôm vào trong lòng.

"Ngủ một chút đi." Ngu Đường cúi đầu, hôn một cái lê trán Tống Tiêu.

Mình cả thân đều là công phu, có ngủ trên cây cũng không lo ngã xuống,
nhưng hoàng hậu nhà mình lại chỉ là thư sinh, ngủ còn hay mê mê gì đó,
nếu không cẩn thận sẽ rớt xuống như chơi.

Tống tiêu được cái ôm ấm áp kia bao lấy, cái mũi nhỏ chợt cay cay, đem

mặt chôn sâu vào cổ Ngu Đường, ôm lấy thắt lưng cậu: "Hoàng thượng
cũng mệt rồi, mau ngủ đi, để ta trông trừng là được rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.