HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 71

"..." Tống Tiêu không khỏi co giật khoé miệng, nhìn tên kia mặt không

đổi sắc trở lại trên giường mình, đồng thời rút một quyển sách ra xem. Bật
đèn mà cũng không chịu nói trước cho người ta một tiếng nữa!

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Ngu Đường nhìn quyển sách

trên tay, đọc đi đọc lại mà cũng không vô được chữ nào, giương mắt lên lập
tức phát hiện Tống Tiêu ướt sũng đi ra, một bên chà tóc, một bên nghiên
cứu cái đèn khẩn cấp kia: "Cái này làm sao tắt?"

Áo sơ mi trắng dính vào thân thể, lộ ra màu sắc da thịt. Yết hầu Ngu

Đường trượt lên trượt xuống một cái, đem quyển sách trong tay ném qua
một bên, một tay gối lên sau đầu, nhìn Tống Tiêu nhón chân sờ soạng cái
bóng đèn, hỏi "Trước đây học ở trường nào?"

"Trường Thập Thất." Tống Tiêu đụng đến công tắc, tắt đèn rồi đi đến bên

giường, thoải mái duỗi thẳng tứ chi. Hôm nay là một ngày rối loạn, cuối
cùng cũng có thể an nhàn một lúc rồi.

"Vậy nhà cậu ở trung tâm thành phố?" Ngu Đường đưa tay vén bức màn,

nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy người nằm trên giường đối diện.

"Ờm..." Tới nơi này một tháng rồi mà Tống Tiêu vẫn chưa ra khỏi cửa,

cũng không rõ mình ở khu nào, chỉ có thể hàm hồ lên tiếng, "Phải rồi,cậu
có biết bốn tên tóc vàng trong nhà ăn hôm nay là ai không?"

"Bốn tên ngu ngốc mà thôi, không cần ý đến tụi nó." Ngu Đường cười

nhạo một tiếng.

Tống Tiêu nghe giọng nói trầm thấp êm tai của đối phương, không hiểu

sao cảm thấy yên tâm, muốn cùng hắn nói nhiều thêm chút nữa. Đột nhiên
đi đến một cái thời không xa lạ, tuy rằng ban ngày có thể tỏ ra thản nhiên,
nhưng đến buổi tối lại không nhịn được cảm thấy thê lương. Hiện giờ gặp
được chuyển thế của Hoàng Thượng, thật giống như lên núi tìm bảo, thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.