HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 711

xuống, rồi xé ra một cái đùi chim đưa qua cho Tống Tiêu, "ăn cái này trước
đi."

Tống Tiêu nhận lấy, đưa lên miệng gặm một miếng, thịt chim mới tươi

ngon làm sao, ăn mà nước mắt lưng tròng, thật lâu rồi không được ăn ngon
như thế.

Cả hai đều đã bị bỏ đói hơn một ngày trời, lúc này chỉ cần có cái ăn được

đều sẽ ngon, huống chi hoàng đế bệ hạ của cậu nướng chim quả thật không
tệ chút nào. Chờ cho tình thần hồi phục lại, cả con chim lớn như vậy đều đã
bị chén sạch, chỉ còn xót lại một ít thịt ức, "Ăn thêm cái này đi!" Ngu
Đường đem chỗ thịt còn lại đưa qua, Tống Tiêu quả thật ăn không nổi nữa,
lắc đầu. Hoàng đế bệ hạ cũng ăn nãy giờ nên cũng no không kém, đứng lên,
kiếm vài cái lá cây bọ lại rồi cất vào ba lô.

Giữa nơi rừng thiêng nước độc này, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, ai mà

biết được, cứ dự trữ chút thức ăn cũng chẳng thừa.

Ấm nước kia cũng đã nguội đi nhiều, Tống Tiêu cầm lại đưa cho Ngu

đường uống.

Ngu Đường nhận lấy, đưa lên miệng uống ừng ực vài ngụm to, nước vẫn

còn hơi nóng, uống xong, cả thân thể cảm thấy thật thoải mái. 'này hoàng
thượng', Tống Tiêu cũng uống vài hớp, đem cả ấm nước to kia uống hết
phân nửa, rồi đứng lên đi đun thêm một ấm nữa.

Xã hội hiện đại khác nhiều so với thời đại ngày trước của họ, tuy vẫn

đang ở trên núi cao, nhưng bây giờ ô nhiễm khắp nơi, nước vẫn là nên đun
lên một chút.

Ăn uống xong xuôi, hai người nằm ườn ra trên một tảng đá phơi nắng,

chẳng muốn nghĩ ngợi gì cả. Ngu Đường lấy điện thoại di động ra xem, vẫn
chua bắt được tín hiệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.