HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 713

"Ân..." bị những cái hôn nhẹ nhàng kia làm cho ngứa ngáy, thân thể

Tống Tiêu bắt đầu vặn vẹo, cũng đưa tay qua, không cam chịu yếu thế mà
cởi áo của Ngu Đường, cậu cũng muốn xem một chút.

Hai người bên cạnh bờ suối náo loạn một hồi, nhìn trời cũng đã bắt đầu

sáng rõ, liền đứng dậy chuẩn bị xuất phát.

Đem dội nước vào đống lửa cho tắt hẳn, lấy nước đã đun sôi cất vào ba

lô. Tống Tiêu vừa định quay lưng đi, bị Ngu Đường giữ lại, "Cho dù thế
nào cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân."

Ngu Đường đeo ba lô lên, dắt tay Tống Tiêu, bát đầu đi dọc theo con

suối, đây chính là một cuộc du lịch dài.

Đây là một rừng mưa nhiệt đới, rất nhiều đại thụ, vô cùng rậm rạp. Nơi

đây ẩn chứa biết bao mối nguy hiểm, không thích hợp ở lại lâu. Nhìn suối
nước uốn lượn xa xa, không rõ hạ nguồn, nếu nó cứ vậy mà chảy quả cả
dãy núi này thì cũng không biết đến bao giờ mới ra khỏi đây được. May mà
trong suối có rất nhiều cá, trong rừng nhiều khi cũng có thú rừng chạy qua,
có hoàng đế bệ hạ ở bên chẳng lo chết đói, cứ coi như là đang đi du lịch là
được.

Tâm tình của bọn cướp hiện tại lại không được nhẹ nhàng như vậy, mặt

sẹo cùng to xác cuối cùng cũng tỉnh, lũ đàn em khóc ròng báo cáo lại
không thấy con tin đâu dù tìm từ mấy bụi cây bên đường cho đến mấy cây
cao lớn.

"Sao có thể?" Mặt sẹo đứng ở nơi Ngu Đường trốn mất gào lên, xung

quanh nơi này đều là cây bụi, lại không có đường, nếu muốn đi qua thì phải
chặt cây mở lối. Bọn cướp có tính toán trước rồi mới chọn nơi này, cho dù
con tin có chạy trốn thì cũng không thể chạy xa được, bụi cây chính là rào
vây tự nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.