HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 752

Tống Tiêu liếc con cẩu kia một cái, chả có hơi sức đâu mà để ý nhiều,

quay đầu nhìn về phía Tào công công, "Hôm nay có khách muốn ở lại
đây?"

"Tìm kiếm đã cho dừng lại rồi, tin tức đã truyền ra ngoài, hôn nay nhất

định sẽ có nhiều người tới chơi" Tào quản gia nói nhỏ nhỏ, "Người cứ yên
tâm, hoàng thượng sẽ xử lý ổn thỏa thôi!"

Bất kể là đại tướng quân hay Tào quản gia, đối với hoàng đế bệ hạ của

mình vẫn luôn sùng bái, cảm thấy không chuyện gì mà người không làm
được."

Về điểm này, Tống Tiêu có chút bất đắc dĩ, đành phải giao lại cho Tào

công công, có vài chuyện cần hắn báo cho mình đúng lúc.

Hôm nay, truyền thông thành phố A đưa tin, việc tìm kiếm đã kết thúc,

trong một không khí đầy tiếc nuối, và đương nhiên như thế đồng nghĩa với
việc chẳng có tin tốt nào cả.

Vài ngày sau, Tống Tiêu lần thứ hai gặp lại Ngu Đường sau khi về nước,

chính là ở tầng dưới nhà mình.

"Ngày mai đi Đế Đô." Ngu Đường đang đứng dưới bóng đèn ngoài cổng,

hai tay đút túi quần, trong cái thời tiết giá lạnh, khi nói chuyện cũng đồng
thời phả ra những luồng khí trắng, làm cho càng thêm vẻ tiêu điều.

"Người..." Tống Tiêu mở miệng nhưng không biết phải hỏi như thế nào.

Ngu gia cho đến nay vẫn chưa thấy làm lễ tang, tuy tất thảy đều biết hai
người kia đã lành ít dữ nhiều, nhưng Ngu Đường vẫn kiên quyết không
làm, những người khác cũng không dám nói gì.

"Dù sao trẫm cũng phải gánh vác sự nghiệp bên này chứ." Ngu Đường

cười cười, đưa tay qua sờ sờ hai má đang đỏ ửng vì lạnh của Tống Tiêu.
"Huống hồ, đây cũng là một cơ hội tốt."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.