HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 750

"Hoàng hậu nương nương!" Tào công công nghiêm trang đứng lên mà

đáp, "Hoàng Thượng vừa mới ngủ xong, người có chuyện gì ạ?"

"Di động của hoàng thượng làm sao mà ta không thể liên lạc được?"

Tống Tiêu nghe được hai từ 'nương nương' của Tào công công khóe miệng
chợt giật giật, nhưng hiện tại chẳng còn tân tư đâu mà so đo với hắn, mở
miệng hỏi tiếp.

"Cái này lão nô cũng không rõ lắm, hoàng thượng ra ngoài được hai

ngày, vừa mới trở về." Tào công công hạ thấp thanh âm, "Không khí trong
nhà hiện tại không tốt lắm, nếu người không ngại thì cứ qua đây xem."

Tống Tiêu hơi nhíu mày, hiện tại, người của Ngu gia đang vô cùng đau

buồn, cậu là người ngoài, hiện tại mà qua thì quả thực là không hợp, nhưng
mà thực sự lo lắng cho hoàng thượng quá đi!!! Nghĩ một chút, vẫn là lấy xe
đi qua.

Tào công công đứng ngay ngoài cửa nghênh đón, trong phòng khách

không có ai, trực tiếp dẫn cậu qua phòng ngủ trên lầu.

Giữa phòng ngủ rộng lớn, im ắng, ngọn đèn ngủ mờ ảo, có tiếng hô hấp

trầm thấp, đều đều của một thanh niên truyền đến, Tào công công đưa cậu
vào rồi nhẹ nhàng lui ra đóng cửa, ý bảo cậu không cần phải lo lắng, phu
nhân bên kia hắn sẽ giúp cậu giải thích.

Tống Tiêu nhẹ nhàng đi đến bên giường, chậm rãi ngồi xuống.

Ngu Đường ngủ đến là say xưa, quanh mắt còn có một vòng đen thấy rõ,

hẳn là mấy ngày này rất mệt mỏi đi.

Đưa tay qua, sờ sờ đầu Ngu Đường, con người đang ngủ đến là ngoan

ngoãn kia đột nhiên đưa tay qua, bắt lấy tay Tống Tiêu, đem cậu kéo lên
trên giường, mắt vẫn nhắm, ôm chặt cậu vào ngực mình, quàng một chân
qua người quặp lấy, động tác vô cùng lưu loát, liền mạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.