HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 795

Tỷ như vài ngày trước đó, Tống Tử Thành bất chợt muốn mời về một

nghệ nhân chơi cờ nổi tiếng tên Lưu Hành Vũ, mời lão tổ sư ấy chắc chắn
là để dạy bọn họ rồi, hắn liền bị lôi cổ trở về để học. Nhưng là, thứ này trên
cơ bản chỉ học trong vài ngày là không giải quyết được vấn đề gì, chẳng thể
một ngày tu luyện thành chính quả được, chẳng là cũng biết được mấy
chiêu, vừa hay lại có thể dùng trong một tiết mục mà hắn phải tham dự.

"Cô là cái gì mà dám ra lệnh cho tôi!" Hai người đang nói chuyện, bỗng

nhiên nghe thấy phòng cách vách bên kia có tiếng cãi nhau, mà sao giọng
nói này nghe quen tai thế nhỉ?.

Tống Tiêu dừng bước, nhìn xuyên qua cửa kính, hơi nhíu mày.

Đó là một phòng học biểu diễn, giáo viên đứng ở phía trước sắc mặt khó

nhìn rõ, cùng với một cô gái còn trẻ tuổi xảy ra tranh chấp, đúng là lâu rồi
không gặp Tống Tranh .

"Cô ta không thi đại học, cũng không muốn đi học kỹ năng mà chạy tới

công ty đòi làm nghệ sĩ." Lý Vĩ Vĩ bĩu môi, lại nhắc đến Tống Tranh, cô ta
quả thật dáng vẻ cũng coi là được đi, nhìn kỹ còn có nét ngọt ngào, hơn nữa
còn có Tống Tử Thành cùng Khâu Minh Diễm chống lưng, hoàn toàn có
thể vọt lên cao. Chỉ có điều, con bé này thực sự quá kiêu ngạo.

Nhìn một lúc cũng không thể thấy gì, Tống Tiêu quay người xuống tầng,

đúng lúc đụng phải một cô gái với đôi mắt đỏ ngầu.

"Xin lỗi, xin lỗi." Cô nàng tỏ ra hoang mang, nhanh chóng cúi đầu xin

lỗi.

"Không có gì đâu." Tống Tiêu đáp lại một câu, dịch sang một bên tránh.

Cô gái nhìn bóng lưng của Tống Tiêu khuất khỏi tầm mắt, cắn cắn môi.

"Tiểu Hi, sao vẫn chưa vào?" Bên kia có một cô gái khác đang gọi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.