HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 797

thế là sai, tối hôm nay phải về ngay để hầu hạ hoàng thượng ăn cơm chứ.

"Đường Đường..." Tống Tiêu nhận điện thoại, đột nhiên gọi một tiếng

như vậy.

Ngu Đường bị gọi như vậy liền nuốt xuống một ngụm khí, vèo một cái

thở ra, trố mắt một lúc lâu. Bên Tống Tiêu có chút ồn ào, hẳn là có người
xung quanh nên không tiện gọi hoàng thượng.

Tống Tiêu đang cùng phụ thân gặp gỡ xã giao bên ngoài, trên bàn ăn

không thể trực tiếp mà gọi hoàng thượng, chỉ có thể thuận miệng gọi tên,
đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại. Kêu ra khỏi miệng liền hối không kịp,
tên của đế vương, ai cho cậu tùy ý gọi ra?

"Hoàng thượng thứ tội, vừa nãy..." Tống Tiêu ra khỏi phòng liền nhanh

chóng giải thích.

"Không sao." Ngu Đường ho khan một tiếng, "khanh đang uống rượu ở

bên ngoài?"

"Phụ thân đang có khách, muốn tiếp nhận công ty nên ta phải quen

những người này trước." Tống Tiêu bất đắc dĩ nói, "Người ăn cơm chưa?"

Ngu Đường suy nghĩ một chút, chính mình chưa ăn cơm mà dĩ nhiên lại

còn quên mất, liền trầm mặc chốc lát. Nói nốt câu tiếp theo "khanh chờ đó
cho trẫm" liền cúp điện thoại.

"A?" Tống Tiêu không hiểu, muốn hỏi 'làm sao vậy' thì đầu dây bên kia

đã tắt ngấm.

Sáng thứ hai, Tống Tiêu bị điện thoại di động đánh thức, mơ mơ màng

màng nghe máy.

"Xuống lầu." Ngu Đường nói đúng một câu liền tắt máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.