HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 798

Tống Tiêu xoa xoa con mắt ngồi dậy, nằm úp sấp trên cửa sổ thò đầu ra,

liền thấy Ngu Đường cùng chiếc xe thể thao, cả hai đều rạng ngời, chói lóa
mà đỗ ở trước cửa khu nhà. Độc Cô Ám làm quả kính 'dâm', dựa vào cạnh
xe gặm bánh bao.

Ba phút bao gồm cả rửa mặt cả mặc quần áo, Tống Tiêu trong vùn vụt

lao xuống tầng.

Đã là mùa đông, thành phố A tuy ở phía Nam nhưng nhiệt độ vẫn dưới 0

độ. Một người mặc áo khoác màu đen đứng dưới hàng cây trụi lá, ánh nắng
sớm mai làm cho nét tuấn mỹ của con người kia như được phủ thêm một
tầng hào quang, chóp mũi vì lạnh mà đỏ ửng. Chính là người hôm qua ở Đế
Đô gọi điện cho cậu - Ngu Đường.

Một tuần không gặp, Tống Tiêu thật nhớ hoàng thượng quá đi, trong đầu

chỉ vù một tiếng liền nhào tới.

Ngu Đường giơ tay, đè đầu Tống Tiêu xuống, không để cho cậu xông

đến.

Tống Tiêu nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn hoàng thượng.

"Đừng tưởng rằng chủ động hiến thân, trẫm sẽ tha thứ cho ngươi tội quá

nhiều ngày qua trẫm không được thị tẩm." Ngu Đường hừ lạnh một tiếng,
đem Tống Tiêu đang sững sờ bắt lại, vác trên vai.

"A á!" Một trận trời đất quay cuồng, Tống Tiêu bị ném đến ghế phó lái.

Ngu Đường chui vào xe, Độc Cô Ám ném cái túi trống không đi, nhảy lên,
ngồi chồm hỗm phía sau xe.

Mắt thấy đã sắp hết năm, vẫn còn sáng sớm, trên phố còn rất vắng người.

Không bao lâu, xe liền chạy ra khỏi nội thành. Tống Tiêu nhận ra đường
này chính là đi về khu nhà của Ngu gia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.