"Trẫm đã báo con số này rồi." Ngu Đường đưa tay qua chỉ chỉ một con
số.
"Thế này thì lại thấp quá đi!" Tống Tiêu bật cười, con số này so với con
số Tống Tranh đặt ra ban đầu chỉ bằng một phần ba, cô ta có điên thì mới
bán đi.
"Bằng không chúng ta đánh cuộc đi!" Tống Tiêu nhanh chóng chen
ngang, ở cùng với Ngu Đường nhiều năm như vậy, còn lạ gì nữa chứ, nếu
chuyện gì không nắm chắc phần thắng trong tay thì thuyệt đối sẽ không bao
giờ đánh cược cái gì sấc. Phía sau lần đánh cược này chắc chắn còn có điều
gì đó mờ ám.
Ngu Đường sửng sốt, lập tức cười khẽ ra tiếng.
Thời tiết hiện giờ đang rất lạnh, việc làm ăn của các quán lẩu cũng thật
náo nhiệt đi.
Hai người cùng đi lên một căn phòng riêng phía trên lầu, khi lên đến nơi
liền bắt gặp một đám người, ai cũng ăn mặc đến là cầu kỳ, nhìn là biết biết
ai nấy đều là những người có tiền.
"Tiểu Đường!" trong số đó có một cô gái mặc một cái váy che qua mông,
trên vai khoác một cái áo ngắn trắng toát làm bằng lông cáo, bỗng nhiên
gọi tên Ngu Đường.
Tống Tiêu đi theo cùng qua chào hỏi, hơi nheo nheo mắt lại, đó không
phải là người năm đó đã tuyên bố là hôn thê của Ngu Đường - Trình Hân
Nhiên sao?
Ngu Đường cũng nhận ra Trình Hân Nhiên, hơi cúi đầu chào hỏi, không
nói một lời mà tiếp tục đi vào trong. Vài công tử đi cùng nhìn thấy Ngu
Đường có chút sợ hãi, chủ động lui về phía sau vài bước nhường đường.