HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 829

Cái nhà hàng này có vài món ăn làm rất ngon, tỉ như món lưỡi vịt xào

tương kia. Ở đời trước mà cậu sống, lưỡi vịt quả thật là một loại thực phẩm
vô cùng hiếm hoi, lúc đương thời còn đang làm Tống trạng nguyên đây
cũng là món khoái khẩu của cậu, chỉ có điều, bổng lộc một năm cũng
không được nhiều lắm nên chẳng mấy khi được ăn, sau khi làm hoàng hậu
lại càng không dám ăn nữa.

Trong hoàng tộc, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến thiên hạ, nếu để

cho lê dân bách tính biết được hoàng hậu thích ăn lưỡi vịt, làm hao tổn đến
ngân khố quốc gia, huống chi, Ngu Cẩm Đường cái tên gia hỏa kia, trong
mấy việc này nọ như vầy cũng gần như là một tên hôn quân. Có khi đối với
việc 'chỉ cần ái hậu của ta cười một tiếng, không cần biết người đời nghĩ
sao, bao nhiêu lưỡi vịt cũng đều được đem tới' cũng làm thật chứ chẳng
chơi.

Xã hội hiện đại bây giờ đã khác xưa nhiều rồi, năng suất sản xuất tăng

lên đáng kể, đã có cả một trang trại chỉ dành riêng để nuôi vịt, lưỡi vịt vì
thế cũng không đắt như xưa nữa, muốn ăn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

"Làm sao lại không có?" Ngu Đường tụt hứng.

"Hôm nay phòng bên cạch bọn họ đặt nhiều quá, thật xin lỗi!" Người

phục vụ nhe răng ra cười làm lành, quán của bọn họ ngày nào cũng chỉ
nhập về được một số lượng lưỡi vịt nhất định, thế mà hôm nay, cái phòng
bên kia lại đặt đến mười mấy bàn, hiện giờ làm gì còn nữa chứ?

"Tôi trả gấp đôi, cho tôi một suất, bảo với đám người bên kia là không có

nhiều lưỡi vịt như thế." Ngu Đường xua xua tay, tự mình quyết định như
đúng rồi.

"Cái này..." Người phục vụ đang rất khó xử, phòng bên kia toàn là một

đám thanh niên lắm tiền nhiều của, tai to mặt lớn, họ đã đặt trước từ sáng
rồi, giờ lại vác mặt qua bảo hết rồi, nghe cũng thấy cứ điêu điêu sao ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.