HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 831

"Được, mọi người không cần nói nữa, để tôi sang phòng bên cạch xem

sao." Trước cửa đã vang lên tiếng của Trình Hân Nhiên.

Ngu Đường nghe thấy giọng của Trình Hân Nhiên, môi nhếch lên cười

lạnh một tiếng. Mới vừa rồi, lúc ở chỗ cầu thang, chắc chắn mấy người mày
có thấy mình đi vào phòng này, giờ lại giả mù sa mưa mà sang như vô tình
gặp được. Đưa tay, vớt trong nồi lẩu ra một miếng bò viên gắp qua cho
Tống Tiêu.

Tống Tiêu không nhìn mà gắp lên, trực tiếp chấm một ít tương mà đưa

thẳng lên miệng cắn một miếng, nước trong bò viên chảy ra nhất thời làm
cho đầu lưỡi bỏng rát: "Á..."

"Làm sao mà không thổi đi cho nguội một chút đã." Ngu Đường nhanh

chóng cho cậu nhả ra, thè ra đầu lưỡi đang nóng đỏ, rồi tự mình bắt đầu
thổi phù phù.

"Xin lỗi đã quấy rầy..." Trình Hân Nhiên làm bộ như không biết mà đây

cửa phòng ra tiến vào, tưởng có thể cùng Ngu Đường nói chuyện vài câu, ai
dè, vừa ngẩng đầu lên lại thấy một màn như vậy.

Ngu Đường đang nắm lấy cằm Tống Tiêu, Tống Tiêu thì nước mắt cứ

dòng dòng không rõ ra làm sao bởi mặt Ngu Đường áp sát quá, che hết cả
màn hình rồi, cứ như thể sắp hun luôn ý.

"Các...các người..." Trình Hân Nhiên nhận ra Tống Tiêu, cô vẫn luôn cho

rằng người luôn đi theo Ngu Đường này chỉ là một tiểu người hầu thôi,
cùng lắm là theo hơi nhiều năm chút, chứ không đoán ra được lại là quan
hệ này.

Ngu Đường hướng mặt ra ngoài cửa một chút, chẳng thèm để ý, tiếp tục

thổi phù phù vào miệng hoàng hậu nhà mình, thổi đến lâu ơi là lâu mới
buông ra, chậm rãi quay qua hỏi: "Có chuyện gì không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.