HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 839

"Cha của khanh nghe chừng đang muốn khanh buông tha cho muội

muội." Ngu Đường ở đầu dây bên kia cười lạnh, "Đến Ngu gia một chuyến,
Trẫm có cái này cho khanh."

Tống Tiêu đến Ngu gia, mẹ Ngu không có ở nhà, Ngu Miêu thì đi học,

chỉ còn lại bạn nhỏ Ngu Lân là trốn nhà trẻ đang ngồi ở phòng khách xem
tivi.

"Hoàng huynh nói đang chờ tẩu tử ở trên lầu ý." Ngu Lân thành thật nói.

Tống Tiêu vào phòng của Ngu Đường, thấy hoàng thượng đang ngồi trên

một cái ghế lớn giữa phòng, tay cầm một túi hồ sơ, thản nhiên mà nhìn
mình,

"Người cho thần cái gì vậy?" Tống Tiêu tò mò mà thò đầu qua.

Ngu Đường vẫn giữ nguyên vẻ mặ thâm trầm mà nói: "Một thứ mà có

thể khiến cho Cha của khanh không còn để ý đến Tống Tranh nữa."

"A..." Mắt Tống Tiêu vì thế mà sáng rực lên, sở dĩ cứ lề mề mãi không

đối phó được với Tống Tranh vẫn là do cô ta với cha mình vẫn còn có quan
hệ, chuyện lần này, cùng lắm là tống được Khâu Minh Diễm vào tù, còn
với Tống Tranh, quả thật vẫn chưa nghĩ ra biện pháp gì.

"Có muốn hay không?" Ngu Đường hất hất cằm, lãnh khốc mà nói.

"Ực..." Tống Tiêu nuốt xuống một miếng nước bọt.

Ngu Đường duỗi tay ra, kéo người kia ôm vào trong ngực, "Nếu muốn

thì phải hầu hạ trẫm cho tốt, ngươi cũng biết rồi chứ, hả..."

Đây chính là lời thoại trong quyển sách kia! Tống Tiêu đang cảm thấy

ong ong cả đầu, nhưng mà những lời đầy từ tính kia mang theo cả hơi ấm
cứ phả vào tai, làm tai cậu cứ đỏ hết cả lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.