HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 89

"Sao vậy?" Ngu Đường cảm giác được tầm mắt của y, dời tầm mắt qua

hỏi.

"Cậu rất giống hoàng đế trong bức tranh này." Tống Tiêu chỉ chỉ bức họa

Cảnh Nguyên đế, tuy rằng người trong tranh mang lưu miệng đông châu
che mặt, nhưng vẫn không dấu được gương mặt tuấn mỹ trẻ trung của bậc
đế vương.

Ngu Đường liếc cuốn sách trong tay Tống Tiêu một cái, rũ mắt nói:

"Nhìn cậu cũng rất giống hoàng hậu."

Lưu Lộ ngồi phía trước nghe được câu này, thiếu chút nữa đã hét ra

tiếng, lấy cù chỏ huých vào Tiền Gia Huy một cái. Vẻ mặt Tiền Gia Huy
cũng có chút cổ quái quay đầu lại nhìn hai người họ, tất cả mọi người đều
biết, "Cảnh Nguyên Đoan Tuệ hoàng hậu" là một nam nhân. Tống Tiêu vừa
mới nói Ngu Đường giống Hoàng Thượng xong, tên này liền nói Tống Tiêu
giống hệt hoàng hậu, này không phải đùa giỡn thì là cái gì?

Mặt Tống Tiêu lập tức đỏ lên, mặc dù mình biết đây là sự thật nhưng mà

người khác không có biết đâu... Gỉa bộ giống như tò mò lật qua trang kế
tiếp, lại phát hiện trang tiếp theo là "Cảnh Hoằng chi trị", căn bản không có
bức họa của hoàng hậu!

Ngu Đường không biết, vẫn cứ nhìn chằm chằm bức họa trong sách giáo

khoa, hỏi Tống Tiêu: "Cậu nói xem, lúc đó Cảnh Nguyên đế ban tuẫn táng
cho hoàng hậu, hoàng hậu có hận hắn không?"

Tống Tiêu nhìn sách giáo khoa không hề nhắc đến hai chữ "tuẫn táng",

cảm thấy hai mắt có chút chua xót, khó khăn lên tiếng: "Trên sách sử viết
chiếu thư thật ra là phong hoàng hậu làm nhiếp chính vương, là do hoàng
hậu tự nguyện."

Ngu Đường cười nhạo một tiếng, "Sách sử sao có thể tin được?" Hắn

biết, Tống Tiêu đối với hắn là thật lòng yêu thương, nhưng mà phần tình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.