HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 92

Tống Tiêu nhìn nhìn sách giáo khoa còn đang mở trang "Thời kỳ đồ đá"

của Ngu Đường, lấy một tờ giấy nháp viết vài chữ nho nhỏ "Lịch sử cũng
sẽ tái sinh", viết xong, lại xé nát vo thành một cục quăng đi.

Y không thể thừa nhận một cách dọa người như vậy được!

Ba tiết học gian nan trôi qua, tất cả mọi người đều ra ngoài vui chơi, chỉ

có Tống Tiêu vẫn còn ngồi đó, nghiêm túc đọc sách vật lý.

"Ngu Đường, chơi bóng không?" Vài nam sinh lớp khác từ ngoài cửa sổ

thò đầu vô gọi Ngu Đường.

Ngu Đường ra hiệu với bọn họ, ý bảo bọn họ đi giành chỗ trước đi, sau

đó đưa tay khép sách của Tống Tiêu lại, quắp lấy Tống Tiêu chuẩn bị đi ra
ngoài.

"Trời ạ, còn có chuyện này nữa sao?" Có nữ sinh ở phía sau thét chói tai,

mặc dù mới tới hai ngày nhưng Tống Tiêu đã thích ứng được việc con gái
nới này thích đột nhiên hò hét như vậy, đặc biết hoạt bát.

Mấy đứa con gái chụm đầu lại cùng nhìn một tờ bái giải trí, có người

trộm nhìn Tống Tiêu bên này, đột nhiên phát hiện người nọ sắp đi tới đây,
khinh thường, bĩu môi lại cùng mấy chị em tiếp tục thì thầm.

"Hình như bọn họ đang nhìn tớ." Tống Tiêu muốn đi đến nhìn xem đến

tột cùng là có chuyện gì. Xác định được việc Hoàng Thượng có ký ức, cả
người Tống Tiêu chợt thả lỏng hơn nhiều, không còn e dè cẩn thận như lúc
đầu nữa.

Ngu Đường còn đang kéo tay Tống Tiêu cũng dừng lại theo, sau đó

hướng Độc Cô Ám nâng nâng cằm.

Độc Cô Ám lách mình qua đó, rồi nhanh chóng trở về, nói nhỏ bên tai

Ngu Đường mấy câu. Ngu Đường cau mày: "Đi mua một tờ về đây."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.