HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 932

Ngu Đường chợt cảm thấy trái tim của mình như đập loạn một nhịp, nuốt

nước miếng, 'Hoàng hậu nhà mình đây là đang làm nũng với mình sao?'
Chỉ có thế thôi mà làm cho hoàng đế bệ hạ hưng phấn hẳn lên, tung tăng đi
qua rót một ly nước chanh, nghĩ nghĩ một chút lại quay lại pha thêm nước
ấm, tự mình nếm thử,... 'Ừm...đủ ấm rồi.'

Ôm hoàng hậu đang mềm nhũn ngồi dậy, cho dựa vào ngực mình, để cậu

từ từ uống nước, 'nhìn hoàng hậu của mình bây giờ trông thật giống một
tiểu động vật, đáng yêu quá đi!', để cậu uống xong, Ngu Đường nhịn không
được, cúi xuống 'chơm' một cái.

Tống Tiêu uống nước xong, ngẩng đầu lên nhìn hoàng thượng, lại nhận

được một cái hôn mềm mại.

"Buổi sáng trong người không khỏe tại sao không nói cho ta? Ta mà biết

vậy sẽ không cho khanh đi làm.", Ngu Đường có chút ảo não, giúp cậu cởi
áo sơ mi, thay bằng một cái áo ngủ mềm mại dễ chịu hơn.

"Ân..."Tống Tiêu cảm thấy cổ họng đau rát, không muốn nói chuyện

thêm, liền chui vào trong ổ chăn, mắt nhắm lại, hơi cau mày.

Ngu Đường thấy cậu khó chịu, liền đi lấy một cái khăn mặt lạnh qua, lau

lòng bàn tay, miếng hạ nhiệt bây giờ đã vô dụng, Ngu Đường trực tiếp ném
đi, dùng khăn lạnh lau mặt cho câu.

(Phổ biến chút kiến thức y học: các bạn đừng có làm như Ngu Đường

nhé! Giờ không ai ốm người ta lại lấy khăn lạnh lau mặt nữa đâu... phải
dùng khăn ấm, dưới 37 độ C, lau nách, bẹn, người, cuối cùng là mặt, lau
như vậy liên tục khoảng 15 phút mới hạ được sốt)

Khăn đem theo hơi mát làm cho đầu óc trở nên thoải mái hơn, Tống Tiêu

nhẹ nhõm thở dài một tiếng, đưa tay lên gạt tay Ngu Đường ra, không cho
hoàng thượng động vào. Con người ta khi sinh bệnh đều trở nên yếu đuối,
Tống Tiêu cũng không ngoại lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.