HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 982

đi."

Tống Tiêu nháy mắt mấy cái, đem hộp gấm đặt lên bàn, từ từ mở ra, bên

trong là lớp vải nhung màu đỏ, có một vật dài dài được đặt chính giữa,
xung quanh chèn rất nhiều bọt biển, không ngờ sau bao nhiêu năm như vậy
lại có thể thấy được vật này... chính là thanh bảo kiếm đó.

Kiếm dài ba thước ba, toàn thân màu đen nhìn vô cùng quen thuộc, đầu

ngón tay của Tống Tiêu run run, xoa xoa lên thân kiếm, Tống Tiêu nhếch
nhếch môi, hồi lâu không nói nên lời.

Ngu Đường từ phía sau ôm lấy cậu, đem cằm gác lên bả vai: "Còn nhận

ra được sao?"

"Mộ của hai người chúng ta đã bị người ta đào?" Tống Tiêu giật giật

khóe miệng, vừa rồi nghe Ngu Lân nói, kiếm này được bồi táng cùng hai
người bọn họ.

"Là trộm mộ lấy ra." Ngu Đường cười cười, "Khanh yên tâm đi, quan tài

của Đại Ngu, bọn chúng mở không ra đâu."

Tống Tiêu cầm thanh bảo kiếm, vuốt phẳng chuôi kiếm, cũng không dám

mở ra.

Ngu Đường cầm lấy tay cậu: "Đời này nếu khanh đi trước ta, ta liền

dùng thanh kiếm này tự sát đi tìm khanh." Nói không chừng kiếp sau còn
có thế nhớ được nhau.

"Mới trọng sinh một lần đã mất đi mười mấy năm dương thọ, nếu một

lần nữa, người muốn mất đi ba mấy năm sao?". Tống Tiêu để kiếm lại vào
hòm, đậy nắp lại. Cả đời này đã u mê mất mười sáu năm (Cái vụ tự kỷ ấy),
quả thực chính là dùng dương thọ để đổi lấy hồi ức.

Ngu Đường từ từ ôm chặt Tống Tiêu, nhỏ giọng khàn khàn: "Không sợ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.