HOÀNG TỬ BÉ - Trang 49

– Chỉ thế là đủ ư?
– Chắc rồi. Khi chú tìm thấy một viên kim cương không là của ai cả,
thì nó là của chú. Khi chú tìm thấy một hòn đảo không phải là của ai
cả, thì hòn đảo ấy là của chú. Khi chú là người đầu tiên có một sáng
kiến, chú đăng ký tác quyền cho sáng kiến đó, nó là của chú. Và ta có
được những ngôi sao kia, vì chưa hề có ai trước ta nghĩ đến việc chiếm
hữu chúng.
– Điều này thì đúng, ông hoàng nhỏ nói. Ông dùng chúng để làm gì?
– Ta quản lý chúng. Ta đếm đi rồi ta đếm lại chúng, nhà doanh nghiệp
nói. Khó đấy. Nhưng ta là một người đứng đắn!

Ông hoàng nhỏ vẫn chưa bằng lòng:

– Tôi đấy ư, nếu tôi có một chiếc khăn quàng, tôi quàng nó vào cổ và
mang nó đi. Tôi, nếu tôi có một bông hoa, tôi có thể hái bông hoa đó
và mang nó đi. Còn ông đâu có thể hái các ngôi sao!
– Không, nhưng ta có thể bỏ chúng vào ngân hàng.
– Nghĩa là thế nào?
– Nghĩa là ta viết trên một tờ giấy con số ngôi sao của ta. Sau đó ta
khoá chặt mẩu giấy ấy trong một cái tủ.
– Chỉ thế thôi à?
– Thế đủ rồi.

Buồn cười thật, ông hoàng nhỏ nghĩ thầm. Có vẻ nên thơ đấy. Nhưng mà
không đứng đắn lắm đâu.
Ông hoàng nhỏ nghĩ về việc đứng đắn rất khác với những người lớn.

– Tôi, em lại nói, tôi có một bông hoa mà hôm nào cũng tưới. Tôi có
ba quả núi lửa mà tuần nào tôi cũng nạo vét. Tôi cũng nạo vét cả quả
núi lửa đã tắt. Biết đâu đấy! Cái đó giúp ích cho các quả núi lửa, và
giúp ích cho bông hoa của tôi, nên tôi có chúng. Nhưng ông chẳng
giúp ích gì cho những ngôi sao cả...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.