HOÀNG TỬ HẠNH PHÚC VÀ NHỮNG TRUYỆN KHÁC - Trang 140

Linh hồn chàng van nài chàng bỏ trốn, nhưng chàng một mực không lay
chuyển. Tình yêu là thế đấy. Biển dâng lên cao hơn, cao hơn, phủ lên người
chàng những con sóng dữ. Khi biết kết cục đã đến, chàng hôn như điên lên
đôi môi giá lạnh của nàng tiên cá và trái tim trong lồng ngực chàng vỡ ra
từng mảnh, nhưng tình yêu tràn đầy trong tim không tan vỡ. Linh hồn tìm
thấy lối đi vào và một lần nữa nó ngụ yên trong chàng. Biển chồm lên
chàng đánh cá với những ngọn sóng man dại của nó.

*

* *

Sáng hôm sau Giáo sĩ đi ra biển cầu nguyện trước Thần Đại Dương vì
những trận bão tố đang hoành hành. Cùng đi với ông có nhiều tu sĩ, nhạc
công, những người cầm nến, những người mang lư hương và đông đảo dân
làng.

Ra đến bờ biển Giáo sĩ thấy chàng đánh cá đang nằm trong vũng nước, tay
ôm chặt nàng tiên cá vào người. Giáo sĩ lùi lại, cau mày làm dấu thánh giá
và kêu lên một tiếng phẫn nộ rồi nói: “Ta sẽ không cầu xin biển cả bất cứ
cái gì trong lòng nó nữa. Đáng nguyền rủa thay những sinh vật biển và tất
cả những kẻ một hội một thuyền với chúng. Còn cái kẻ mà vì tình yêu đã từ
bỏ cả Chúa trời đang nằm kia với tình nhân của mình, hắn đã bị trừng phạt
dưới sự phán xử công minh của Chúa, thì hãy mang xác hắn và xác tình
nhân của hắn đến chôn ở góc cánh đồng dành cho những người thợ nhuộm.
Không để lại một tấm bia hay một dấu hiệu gì hết để không ai có thể nhận
ra nơi chúng bị vùi thân xác. Khi còn sống chúng phải bị nguyền rủa thì cả
khi đã chết đi rồi cũng phải nhận sự nguyền rủa đó.”

Dân làng làm theo lệnh, ở góc cánh đồng dành cho những người thợ
nhuộm, nơi không có một cây hoa nào mọc lên được, họ đào một cái hố
lớn, vứt hai cái xác xuống rồi lấp đất lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.