Tất nhiên rồi, Tessa nghĩ. Sophie yêu Jem mà. Sau mấy chuyện rối tinh
rối mù vài ngày nay, cô suýt quên khuấy mất. Cảm giác xấu hổ cuốn lấy cô
khi nhớ lại đêm trước; cô kìm nó lại và kiên định nói. “Vậy chỉ còn một
người, Sophie, và chúng ta phải đi gặp người đó. Chị hiểu không?”
“Cậu Will,” Sophie bực bội nói và thở dài. “Được, thưa cô. Tôi chẳng
quan tâm cậu ấy nghĩ gì đâu.”
Tessa đứng dậy và với lấy cái váy ngủ, mặc vào người. “Nghĩ theo
hướng tốt đẹp đi, Sophie. Ít nhất Will sẽ không sốc. Tôi không nghĩ anh ấy
chưa từng thấy một cô gái bất tỉnh nào trước Jessamine, và cũng như anh ấy
sẽ còn thấy nhiều tiểu thư bất tỉnh trước mặt mình sau Jessamine.”
Tessa ít nhất cũng sai ở một điểm: Will sốc thật.
“Sophie gây ra chuyện này sao?” anh hỏi không biết là lần thứ mấy. Họ
đang đứng bên chân giường Jessamine. Cô nàng nằm trên đó, ngực phập
phồng chậm rãi như bức tượng sáp Nàng công chúa ngủ trong rừng nổi
tiếng tại viện Madame du Bary. Mái tóc vàng xổ tung trên gối, và vết máu
lớn khô lại trên trán. Cổ tay cô nàng bị trói vào cọc giường. “Sophie của
chúng ta ư?”
Tessa ngoái nhìn Sophie đang ngồi trên cái ghế bên cửa. Cô ấy cúi gằm
và đang nhìn tay mình. Cô ấy cố ý tránh nhìn Tessa hay Will.
“Đúng,” Tessa nói, “và cấm anh hỏi thêm lần nữa.”
“Tôi nghĩ tôi yêu chị mất rồi, Sophie,” Will nói. “Dễ chừng chúng ta sẽ
kết hôn lắm.”
Sophie rền rĩ.
“Ngừng ngay,” Tessa rít lên. “Em nghĩ anh dọa cô gái tội nghiệp này sợ
hơn cả lúc trước rồi đấy.”
“Sợ gì nào? Jessamine à? Có vẻ Sophie thắng ngon lành đấy chứ.” Will
cười thêm tươi. “Sophie yêu dấu, không phải lo gì hết. Bản thân tôi đã rất
nhiều lần muốn cú đầu Jessamine rồi. Không ai trách chị đâu.”
“Cô ấy sợ bị Charlotte đuổi việc,” Tessa nói.
“Vì đánh Jessamine ư?” Will đấu dịu. “Tess, nếu nội dung thư mời này là
đúng, và Jessamine quả thật lén lút gặp anh trai em, vậy cô ấy đang phản