tưởng em... em nói rất muốn được nói chuyện riêng với anh cũng hệt như
anh muốn vậy…”
“Em tưởng anh muốn em xin lỗi! Anh cứu mạng em ở kho trà, và em rất
cảm ơn anh, Will ạ. Em tưởng anh muốn em nói ra…”
Will trông như bị bạt tai. “Anh không cứu mạng em để em biết ơn anh!”
“Vậy thì vì gì nào?”Cô lên giọng. “Vì bổn phận hả? Vì Luật nói…”
“Anh cứu em vì anh yêu em!” Anh gần như hét lên, rồi như nhận thấy vẻ
choáng váng trên gương mặt cô, anh kiềm chế hơn, “Anh yêu em, Tessa ạ,
và anh luôn yêu em, gần như kể từ lúc anh gặp em.”
Tessa đan tay vào nhau. Chúng lạnh như nước đá. “Em tưởng anh không
thể độc ác hơn lúc trên mái nhà. Em đã sai. Anh ác lắm.”
Will bất động. Rồi anh chậm chạp lắc đầu, như một bệnh nhân không tin
vào chẩn đoán đáng sợ của bác sĩ. “Em… không tin anh?”
“Dĩ nhiên em không tin anh. Sau những lời anh đã nói, cách anh đối xử
với em…”
“Anh phải hành động như thế,” anh nói. “Anh không được lựa chọn.
Tessa, nghe này.” Cô dợm bước đi ra cửa; anh vội chắn đường cô. “Hãy
nghe anh nói đi. Làm ơn mà.”
Tessa lưỡng lự. Cách anh nói “làm ơn” – giọng anh như lỡ nhịp – không
hề giống lúc trên mái nhà. Hồi đó anh còn không muốn nhìn cô. Giờ anh
tuyệt vọng nhìn cô, như thể ước vọng của anh có thể khiến cô ở lại. Giọng
nói gào thét bên trong cô rằng anh sẽ làm tổn thương cô, rằng anh không
thật lòng, nhỏ lại, bị át đi bởi cái giọng oang oang bảo cô ở lại. Hãy nghe
anh nói.
“Tessa.” Will vuốt mái tóc đen, những ngón tay thon dài run run vì căng
thẳng. Tessa nhớ cảm giác chạm vào tóc anh, cảm giác được lùa tay vào đó:
như một mảnh lụa vân trượt trên da cô. “Điều anh sắp nói với em đây, anh
chưa từng nói với một ai trừ Magnus, và anh nói vì anh cần anh ta giúp.
Anh còn chẳng nói với Jem.” Will hít thật sâu. “Khi anh mười hai tuổi, sống
với bố mẹ tại Wales, anh tìm được một hộp Pyxis trong thư phòng của bố.”