yêu Sophie. Người ta có thể làm bất cứ điều gì vì tình yêu.”
Will nhìn Tessa như thể những lời cô nói khiến anh ngỡ ngàng, rồi anh
mỉm cười, vẫn nụ cười ngọt ngào ngốc nghếch như lúc trong xe. “Tuyệt vời,
phải không nào?”
Tessa định trả lời, nhưng họ đã tới phòng khách. Bên trong rất sáng; đuốc
phù thủy chiếu sáng rực rỡ, và lửa bập bùng trong lò. Rèm được vén sang
để những ô sáng xám lọt vào. Tessa vừa tháo mũ và găng tay để lên cái bàn
nhỏ mang phong cách Morocco thì thấy Will, sau khi theo cô vào trong, liền
cài chốt cửa.
Tessa chớp mắt. “Will, sao anh chốt…”
Cô không nói được hết câu. Chỉ bằng hai bước dài khép ngắn khoảng
cách giữa họ, Will tới và ôm chầm lấy cô. Cô ngạc nhiên há hốc miệng khi
anh nắm tay cô, lôi cô lùi lại tới khi cả hai suýt đâm sầm vào tường, cái váy
phồng của cô sột soạt phản đối.
“Will,” cô ngạc nhiên, nhưng anh đã dùng thân mình ghim cô vào tường,
tay vuốt ngược lên vai cô, lùa vào mái tóc ướt, và đôi môi nóng ấm đột ngột
phủ lên môi cô. Cô quay cuồng và ngạt thở trong nụ hôn đó; môi anh mềm
mại, còn cơ thể rắn chắc của anh tì lên cô, và anh có vị nước mưa. Hơi nóng
tràn khắp bụng cô khi môi anh trằn trọc trên môi cô, xin cô đáp lại.
Gương mặt Jem bỗng lóe lên bên trong đôi mắt đang nhắm của cô. Cô tì
bàn tay lên ngực Will và đẩy anh ra, mạnh hết sức. Cô thở mạnh: “Không.”
Will bất ngờ lùi một bước. Giọng anh nghe trầm khàn. “Nhưng đêm
trước thì sao? Lúc trong bệnh xá ấy? Anh… em ôm anh…”
Có sao? Choáng váng, cô nhận ra chuyện cô tưởng mơ hóa ra chẳng phải
mộng mị gì sất. Hay anh nói dối? Không phải. Làm sao anh biết cô đã mơ
thấy gì?
“Em…” Từ ngữ như líu hết cả vào nhau. “Em tưởng mình mơ…”
Vẻ mụ mị của đam mê nhanh chóng biến mất khỏi mắt anh, thay vào đó
là tổn thương và bối rối. Anh hơi cà lăm: “Nhưng cả hôm nay nữa. Anh