HOÀNG TỬ NHỎ VÀ CHÚ BÉ NGHÈO KHỔ - Trang 40

không hề lấy tay che mắt. Cuối cùng bà đành trở về giường rồi
ngủ thiếp đi trong cơn ác mộng đầm đìa nước mắt.

*

* *

Tiếng trò chuyện ồm ồm giữa Giôn Ken-ty và một người nào đó

khiến hoàng tử đang ngủ mê mệt choàng tỉnh dậy. Người đàn ông lạ
mặt đến đây từ lúc hoàng tử còn ngủ say, bảo với cả nhà rằng họ
phải lập tức bỏ nhà đi trốn ngay vì Giôn Ken-ty đánh chết một
người trong trận xô xát vừa xảy ra ngoài đường phố. Người đó nói:

- Bây giờ người ta đang đi lùng ông anh đấy, Giôn Ken-ty ạ. Nếu

ông anh muốn giữ lấy cái "thủ cấp" thì hãy bỏ trốn ngay đi.

Thế là cả gia đình Giôn Ken-ty vội vàng gói ghém một ít đồ

dùng, bỏ nhà ra đi trong lúc trời còn chưa sáng rõ mặt người. Họ len
lỏi men theo những đường phố nằm im lìm trong bóng tối nhá
nhem. Hoàng tử cũng bị Giôn Ken-ty bắt buộc phải đi theo gã. Khi
mọi người vừa rẽ sang một phố khác, hoàng tử bất thình lình chạy
ngược lại. Hoàng tử cứ thế cắm đầu chạy, chạy mãi cho đến khi
kiệt sức mới dừng chân đi chậm lại. Ngẩng đầu lên hoàng tử bỗng
nhận ra trước mặt mình là cung điện của nhà vua. Hoàng tử hết sức
vui mừng bước đến cạnh cổng cung điện ra lệnh cho tên lính gác mở
cổng cho cậu vào vì cậu là hoàng tử xứ U-ên. Nhưng, tất nhiên,
không có tên lính gác nào tin cậu cả và đám đông đứng gần đấy
cười rộ lên chế giễu cậu. Hoàng tử vẫn một mực nhắc đi nhắc lại:

- Ta là hoàng tử xứ U-ên đây! Ta là thái tử nước Anh đây!

Đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện trong đám đông. Ông ta

người cao lớn, cường tráng và đã luống tuổi. Quần áo của ông ta
may theo kiểu nhà binh nhưng bằng thứ hàng đắt tiền. Ông nói to,
giọng chắc nịch:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.