CHƯƠNG 14
Ồ, chúa ơi!
Lucy giật mình thức dậy, nàng thở hổn hển trong bóng tối của căn phòng
ngủ. Tấm khăn trải giường dính đầy mồ hôi lạnh của nàng như một tấm vải
liệm. Nàng đông cứng và cố điều hoà lại nhịp thở, nằm yên như thỏ trong
tầm ngắm của rắn. Giấc mơ thật sống động, đẫm máu. Nhưng nó đã mờ dần
khi nàng lấy lại ý thức. Tất cả những gì mà nàng có thể nhớ là nỗi sợ hãi –
và cảm giác mất hy vọng. Nàng đã la hét trong giấc mơ khi nàng thức giấc,
và nàng ngạc nhiên khi nhận ra âm thanh đó chỉ như một bóng ma hình
ảnh.
Cuối cùng nàng chuyển động, cơ bắp nàng đau nhức khi bị căng thẳng
quá lâu. Nàng quơ tay tìm Simon, để trấn an mình rằng đây vẫn là cuộc
sống dù có ở sâu trong đêm và những cơn ác mộng
Chàng không ở đó.
Có lẽ chàng đã thức dậy để làm những điều cần thiết chăng?
“Simon?”
Không ai trả lời. Nàng lắng nghe sự im lặng với một nỗi sợ hãi vô lý chỉ
đến sau nửa đêm: rằng tất cả mọi người, mọi điều trong cuộc sống đều đã
tan biến mất, rằng chỉ còn mình nàng đơn độc trong căn nhà chết chóc này
Nàng trở mình và nâng người lên, co rúm lại một chút khi vết cắt bên
hông nàng bị kéo căng. Ngón chân trần của nàng chạm vào tấm thảm lạnh
ngắt, nàng quơ tay trong không khí, tìm kiếm cây đèn cầy trên bàn cạnh
giường trước khi nhận ra nàng ngủ ở phòng của Simon. Cái bàn ở phía bên
kia cái giường. Nàng nắm lấy tấm mành rũ trên giường để dò dẫm và cảm
thấy được bàn chân khi xoay tròn trên giường. Tất cả những gì nàng nhớ về
căn phòng này tối hôm qua là ấn tượng về bóng tối và màu sắc giản dị,
xanh đen và bạc, và giường của anh thì bự hơn giường nàng, điều đó khiến
nàng thích thú
Nàng quơ tay mù quáng, chạm phải quyển sách và kế tiếp là cây nến.
Vẫn còn tàn lửa trong lò sưởi, nàng băng qua đó thắp nến lên. Ngọn lửa yếu