Chàng có vẻ suy nghĩ trong chốc lát. Cuối cùng, chàng thở dài, “Nó nói
với anh Ethan đã nói chuyện với nó khi nó gặp ác mộng. Anh ấy nói với nó
về, ờ, búp bê, chó con và đồ ngọt ưa thích của nó. Những thứ đại loại thế.
Những thứ khiến cho những cơn ác mộng biến mất khỏi đầu.”
Lucy mỉm cười. “Vậy là anh đã nói với cô bé về những con chó con?”
“Thực ra thì không.” Nàng thoáng nhìn thấy nụ cười của chàng lộ ra
dưới ánh sáng mờ ảo trong căn phòng đang dần lộ diện lúc ban mai. “Đại
loại như là việc làm thế nào để đánh một cỗ xe ngựa. Có thể thấy được gì từ
một con ngựa giỏi. Cách pha cà phê đúng cách và ở đâu, chính xác hơn là,
nó đến từ đâu.”
“Cà phê đến từ đâu?” Nàng kéo tấm ga lên vai.
“Ta đã nói với nó là đến từ châu Phi, nơi mà những người lùn Pygmy
huấn luyện cá sấu leo cây và đập mạnh làm các hạt cà phê rơi xuống bằng
đuôi của chúng.”
Lucy bật cười. “Simon...”
“Còn có cái gì khác mà anh đã nói nữa không nhỉ? Lúc đó là 3 giờ sáng
rồi.”
“Đó có phải là những điều mà anh sẽ dùng để trấn an em?”
“Nếu em muốn.” Những ngón tay của chàng nắm lại trên người nàng.
“Chúng ta có thể thảo luận với nhau về trà, trà Trung Quốc so với trà Ấn
Độ, nơi mà nó phát triển hay là, không biết điều này có đúng không, rằng
nó phải được hái chỉ bởi những đứa bé gái hoàn hảo, dưới sáu tuổi đeo
găng tay lụa màu đỏ thẫm và làm việc dưới ánh sáng của một mặt trăng
màu xanh.”
“Và nếu em không có hứng thú với trà và việc sản xuất ra nó?” Lucy cọ
chân nàng với bắp chân chàng.”
Chàng hắng giọng lần nữa. “Vậy có lẽ em sẽ muốn được giải trí bằng
việc bàn luận về các giống ngựa. Những con nào là tốt nhất cho việc đánh
xe và những con nào là tốt nhất cho việc...”
“Không.” Nàng rút tay ra khỏi tay chàng và lướt tay xuống dưới bụng
chàng.